Mưa rơi suốt một đêm, đến sáng vẫn chưa tạnh.
Nước mưa không ngừng rơi ngoài ô kính cửa sổ, rơi lên nền xi măng, từng bọt nước văng tung tóe. Những giọt nước chậm rãi tụ lại thành vũng, chảy về nơi thấp hơn.
Lâm Linh biết mình vẫn còn đang trong mơ, nhưng lại mệt mỏi không thể tỉnh dậy……
Chưa cần mở mắt, nàng đã nhận thức được, nàng đã quay về.
Nàng mở mắt nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tường, cây kim giờ vẫn dừng lại vào khoảnh khắc mà nàng rời khỏi đây.
Giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Nhưng nàng có cảm giác thời gian đã trôi qua thật lâu, thật lâu.
Lâu đến nỗi đã khiến cho nàng đã quá quen với thế giới trò chơi kia.
Nàng nằm vô lực trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát.
Giọng Mặc Lâm vang vọng bên tai nàng:“Nếu như trong một khoảnh khắc nguy hiểm nào đó ngươi bị địch nhân vây quanh, đúng lúc đó ngươi có thể dùng trứng gà để quay về thế giới hiện thực. Lúc ấy thời gian trong thế giới trò chơi sẽ hoàn toàn bị ngưng lại, vì ải này ngươi vẫn chưa vượt qua được nên hệ thống sẽ lưu lại cho ngươi, nói cách khác, lúc ngươi trở lại trò chơi, bắt đầu tình cảnh vẫn là bọn địch nhân vây quanh kia, hiểu chứ? Ngươi phải qua ải này thì thời gian mới có thể tiếp tục được. Ngươi không thể né tránh, trừ phi ngươi quyết định không quay lại thế giới này nữa.”
Không quay lại trò chơi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2302038/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.