Lâm Linh hài lòng gật đầu, dù sao nơi này cũng là thời châu Âu Trung cổ, ít đất ít người, nên số lượng quân cũng không đông như bên đội quân Trung Quốc. Trong thời gian ngắn mà triệu tập được nhiều người như vậy là vui lắm rồi.
“Hôm nay ta triệu tập mọi người đến, và để lên chiến lược trợ thủ cho quốc vương.” Nàng chậm rãi mở miệng, quét mắt nhìn chung quanh, giọng tuy không lớn nhưng đều lọt vào lỗ tai của mọi người. Nếu là trước kia, đánh chết nàng nàng cũng không nghĩ là mình lại có thần khí như thế, thoạt nhìn thì mình cũng có tiềm chất nữ vương a.
“Tiểu thư, chúng ta chỉ là nông dân, chưa bao giờ từng cầm kiếm chiến đấu, chúng ta chỉ biết cầm cuốc!” Một người cất cao giọng, tất cả mọi người cũng cười vang.
“Quốc vương nuôi đám kỵ sĩ này, chính là để cho bọn này sống!” Lại có người phụ họa.
“Đúng, chẳng lẽ vừa muốn chúng ta trồng trọt, lại vừa muốn chiến đấu? Thuế chúng ta đóng hàng năm đã đủ cao rồi.”
Trung đình loạn thành một đoàn, Lâm Linh giơ cái gì đó trong tay, gõ mạnh xuống, tiếng kêu vang lên nhất thời trấn định lại mọi người nơi đây .
Lâm Linh thầm nghĩ thanh gỗ “Kinh Đường” này thật hữu dụng a.
“Mong mọi người yên lặng nghe ta nói vài câu đã, sau đó mọi người có thể lựa chọn không ở đây nữa.” Nàng thoáng dừng lại rồi nói thêm “Ta không có quyền yêu cầu mọi người bán mạng vì quốc vương. Nhưng ta muốn nói, mỗi người các ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2302018/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.