Sang ngày thứ hai, Lâm Linh nghe tin công chúa đã rời khỏi vương cung.
Mặc dù đối với nàng đây là một tin tốt, nhưng nàng vẫn không cảm thấy cao hứng như trong tưởng tượng của mình.
Có lẽ do mình là một loài động vật phức tạp chăng. Mặc dù công chúa đã đổoan cho nàng, nhưng đến cùng mà nói thì cũng là do công chúa yêu Arthur.
Nếu không phải do mình xen vào, Arthur và nàng đã là chân chính một đôi.
Lâm Linh vốn tính ngủ trưa một lát rồi mới đi gặp Mặc Lâm, ai ngờ lúc tỉnhdậy đã là hoàng hôn. Nàng vội vàng thay quần áo, giục ngựa chạy tới phụcận giáo đường.
Ánh nến dọc đường thi thoảng nhảy lên trong không khí, xa xa nhìn lại, tựa như những đốm lửa trong đêm đen, mùi hương đèn cầy lượn lờ trong không khí, xen lẫn với tiếng đàn mơ hồ.
Hoahồng treo bên cửa sổ ẩn hiện trong bóng tối, đôi mắt lam trong suốt nhưthủy tinh của Mặc Lâm, chữ giá thập hoàng kim lóe sáng, lóe lên ánh sáng chói mắt.
“Ôi, bây giờ ngươi mới tới đó à? Ta đợi ngươi từ lúcmặt trời mọc tới mặt trời lặn, từ mặt trời lặn đến tối hù luôn đây.” Mặc Lâm ai oán nhìn nàng.
Lâm Linh không khỏi bật cười:
“Nghe sao giống – oán phụ thế ~ được rồi, trong khoảng thời gian vừa rồi rốtcuộc ngươi đã đi đâu thế? Ta còn tưởng ngươi biến mất hẳn khỏi nhân gian luôn rồi chứ?”
“Ta đương nhiên là có chuyện gấp muốn làm.” Thần sắc Mặc Lâm chợt tối, ngẩng đầu nhìn nàng: “Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2302002/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.