Có lẽ là do đã ở cổđại quá lâu, Lâm Linh bắt đầu cảm thấy có chút không thích ứng với cuộcsống hiện đại. Nhất là ở thời khắc này – lúc trước đang nằm trong chănêm nệm ấm thì bị Arthur đánh thức dậy thì thấy vô cùng thống khổ — nhưng nếu nói đây là khoảng thời gian hạnh phúc, thì thời gian hiện tại làthống khổ sao?
Hình như là cực kỳ thống khổ mới đúng.
“Lâm Linh, còn không mau rời giường! Nếu không sẽ bị muộn học đấy!” Ngoàicửa truyền đến giọng nói quen thuộc của mẫu thân đại nhân, làm Lâm Linhvừa cảm thấy mừng rỡ vừa cảm thấy mất mát.
Mừng rỡ là do đã cóthể được gặp lại mụ mụ, nhưng lại có chút mất mát vì mình đã quay lạicuộc sống của một người bình thường. Trong thế giới trò chơi, nàng làmột nữ công tước, so với bây giờ, thật khác nhau một trời một vực.
“Hai tuần nữa con lại phải thi đúng không, con nhất định phải chuyên tâm ôntập, cố gắng đạt thành tích tốt. Ba mẹ đang mong con có thể đỗ được vàomột trường đại học danh tiếng đấy. Con phải biết là bây giờ cạnh tranhquyết liệt như thế nào……” Trong bữa sáng, Lâm mụ lại bắt đầu lải nhải.
Lâm Linh ở một bên vừa xì xụp húp đậu hũ nóng, một bên cắn một cái bánhquẩy, mặt không đổi sắc nghe lão mụ dạy bảo. Lúc trước nhờ có Khải, giờnàng đã quen với việc bữa ăn sáng có người lải nhải bên cạnh rồi!
“Được, mẹ, nếu lần này con mà đứng một trong mười vị trí đầu bảng, mẹ có thểđáp ứng một yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2302000/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.