“Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Lâm Linh, con lập tức quay về cho mẹ. Đứa nhỏ này càng ngày càng không biết nghe lời, lại dám lén chơi trò chơi!”
Lúc Lâm Linh vừa quay lại thế giới hiện thực, đang vẫn đang nghe điện thoại. Và nghe rõ được ba chữ “Chơi trò chơi”.
Ba chữ này như ném cả người nàng vào hầm băng, trong nháy mắt đông cứng lại.
“Mẹ, mẹ, mẹ nghe con nói đã…..”
“Tút tút ——” Đối phương đã cúp điện thoại.
Lâm Linh ngơ ngác đứng đó, cả thế giới quanh nàng trong tích tắc chẳng có một âm thanh nào. Vài phút sau, nàng vội vàng bắt một chiếc taxi về nhà!
Trò chơi của nàng đã bị mẹ phát hiện!
Mẹ sẽ xử lý chiếc đĩa như thế nào?! Nàng không dám tiếp tục nghĩ tới nữa……
Mới về đến nhà, âm thanh trách cứ của mẹ đã đổ thẳng lên đầu nàng. Nàng bất chấp những thứ đó, chạy vụt lên phòng mình, sau một hồi lục xoát thì mặt mày tái mét chạy ra, hỏi mẹ:“Trò chơi đâu? Đĩa trò chơi đâu?”
Mẹ Lâm Linh đương nhiên càng thêm tức giận, không khách khí cốc mạnh lên đầu nàng:“Đều tại nha đầu chết tiệt này, bây giờ mà còn quan tâm được tới đĩa trò chơi sao, có phải con đang muốn mẹ tức chết không!”
“Được rồi được rồi, mẹ nó, bình tĩnh một chút. Đứa nhỏ này được chúng ta giáo dục rất cẩn thận, như vậy không giải quyết được vấn đề.” Ba Lâm Linh ở một bên giảng hòa.
“Mẹ, đúng là con sai, nhưng cái đĩa kia là….. là con mượn, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2301990/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.