Trời đã sáng.
Những đám mây bị ánh sáng ấm áp của mặt trời rạch một đường nứt nhỏ, vọt ra những tầng sáng màu vàng, lọt vào đôi mắt một đêm không ngủ của Lancelot.
Mới đầu chỉ có một đường, sau đó mở rộng thành một cái khe, ánh sáng chậm rãi chiếu qua, bao phủ lên sương mù và mặt đất u ám một tầng ấm áp, bầu trời chậm rãi hóa thành màu xanh ấm áp tràn ngập hy vọng, vạn vật trên mặt đất cũng quay về màu sắc vốn có của nó.
Lancelot nhìn không chớp mắt Lâm Linh đang bất tỉnh nằm ở bên cạnh, vừa nhìn thấy nàng dần mở mắt, trái tim đột nhiên nhảy cẫng lên dịu dàng.
Đột nhiên hắn có cảm giác muốn ôm chặt nàng vào lồng ngực.
Sự đau đớn do ngọn lửa để lại cuối cùng cũng dần tan biến, nhưng hắn tay vẫn không buông lỏng nàng ra chút nào. Ngược lại hắn lại thấy cảm tạ sự đau đớn này, vì chính nó đã khiến hắn nhận ra, thiếu chút nữa hắn đã mất đi sức sống quan trọng nhất của mình.
“Lâm Linh, xin lỗi…… Ta đã quên nàng…… Xin lỗi……” Hắn thì thào, giọng đầy tự trách.
Từ ngày đầu tiên hắn gặp nàng ở lâu đài xanh, hắn chỉ biết bản thân luôn gọi tên cô gái này, chú ý cô gái này, thích cô gái này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cô gái này lại quan trọng với hắn đến thế.
Quan trọng đến nỗi trong nháy mắt có thể khống chế lý trí và sức mạnh của hắn……
Nghe được những lời nói đó, Lâm Linh mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-hoang-tuong-da/2301973/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.