Gió tuyết bay lên quanh người nàng.
Linh nhìn trời đất rộng lớn trước mặt, mở miệng.
Nàng nghe thấy giọng mình cất lên những lời chú ngữ xinh đẹp từ xa xưa, một cái tiếp một cái trôi ra.
Nàng không tin, nhưng nàng lại nhắn mắt lại, nắm giữ tình cảm và tâm ý hai người lưu lại trong không khí mà ngâm nga.
Gió tuyết ở bên người nàng lượn vòng, những giai điệu và chú ngữ xen lẫn ở trong gió tuyết, quanh quẩn trong những bức tường. Chúng nó theo gió bay đi càng ngày càng xa, cuốn đến trong tòa thành, thậm chí vươn ra ngoài tòa thành, lọt vào tai mỗi người.
Tiếng ca kia mềm nhẹ, dễ nghe như thế.
Những người đang trốn chạy trêи đường núi đều dừng lại, nghiêng tai lắng nghe làn điệu trong gió, thậm chí bọn họ cũng quên mất nỗi sợ hãi trong lòng.
Những lời chú ngữ từ xưa cùng giai địa mềm mại mà nàng đang ngâm nga bay lên trời khiến bầu trời bao trùm Sói bảo nháy mắt trong sáng hơn. Nàng đem sức mạnh trong lời hát in lên mỗi bông tuyết trắng rơi xuống, phủ lên mỗi người.
Bông tuyết lặng lẽ hạ xuống, tan ra trêи người những kẻ đang chạy trốn kia, khiến họ quên đi sợ hãi, và những việc đã xảy ra.
Nàng ca, lại ca, toàn tâm toàn ý ngâm nga những chú ngữ xa xưa cùng với làn điệu khiến lòng người ấm áp. Lúc nàng ngừng lại thì tất cả những người nghe được lời ca này, hoặc bị tuyết rơi lên người đều quên mất Khải và Bonn.
Bọn họ chỉ nhớ được có một nữ nhân nhưng lại không nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-cua-ma-nu/732552/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.