Hi Lạc ngẩn người, hắn ngẩng đầu nhìn Tammy, không còn nói được lời nào.
Tammy tiếp tục nói: “Anh muốn em thả đám kỵ sĩ đó sao? Vậy anh hôn em một cái.”
Khuôn mặt Tammy đỏ bừng, nhưng cậu vẫn không biết xấu hổ mở miệng: “Anh hôn em một cái, em liền thả họ đi.”
Hi Lạc yên lặng rất lâu, hắn nhìn xuống, giọng hơi khàn: “… Dù sao cậu vẫn phải thả họ đi.”
Cho nên, là từ chối cậu sao.
Nụ cười trên mặt Tammy dần phai nhạt, ánh mắt cậu cũng ảm đạm rồi.
Tammy mày xem đi, cho dù mày làm gì cũng không có tác dụng, đối với Hi Lạc có lẽ chỉ khiến người ta cảm thấy dây dưa tới phiền não.
Tammy không nói thêm, cậu an tĩnh nhìn Hi Lạc, vành mắt đã ửng đỏ, cậu gằn từng chữ nói:
“Hi Lạc. Em cũng không muốn gặp anh nữa.”
Tammy xoay người đi ra ngoài.
Hi Lạc không thích cậu.
Cho dù thế nào Hi Lạc cũng không thích cậu.
Cậu đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt đặc biệt đáng ghét.
Đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt khiến người ta thêm phiền.
Hi Lạc níu tay Tammy, như cam chịu thở dài: “Tammy, nhắm mắt lại.”
Một nụ hôn êm ái như thành kính rơi xuống.
Tammy sững sờ.
Dần dần, từ khuôn mặt tới vành tai, tới cổ, tất cả đều đỏ ửng.
Tammy chớp mắt, ngơ ngác hô một tiếng: “… Hi Lạc.”
Hi Lạc thản nhiên đáp: “Ừ, anh đây.”
Giọng Tammy khẽ run, cậu lại hô một tiếng: “… Hi Lạc.”
“Ừ, anh đây.”
“Hi Lạc…”
Hi Lạc bình thản: “… Rốt cuộc em muốn nói gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-si-ac-long-lai-bat-cong-chua-roi/136773/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.