“Giang tiên sinh, anh cũng yêu thích tác phẩm của ngài Marcel. Marian à?”
Trong một quán cafe ngoài trời phía sau hành lang triển lãm tranh, Giang Đình ngồi bên cạnh bàn, bưng cốc café lên uống một ngụm, tùy ý nhìn biển người đông như hội.
Tay anh để lên đầu gối, ống tay áo xắn lên, để lộ đồng hồ đeo tay.
Bên cạnh, Lâm Chi Nam nhìn thoáng qua màu sắc của đồng hồ, là màu xanh đen, thâm trầm như đêm tối.
Nghe được câu hỏi của cô, Giang Đình không trả lời mà hỏi lại: “Còn cô thì sao? Sao lại đến đây?”
Anh ta quay đầu nhìn cô: “Marcel. Marian cũng không nổi tiếng, chắc hẳn sẽ không khiến một cô nhóc thích.”
Trong lòng Lâm Chi Nam hơi giật thót, giọng nói của người đàn ông khiến người ta không nhận ra tâm trạng gì, nhưng ánh mắt của anh ta lạnh nhạt liếc qua, sâu thẳm, giống như nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô.
“Trước đó tôi quả thật không biết, chẳng qua hai ngày trước đi đến trường sư phạm học ké đến nhầm phòng học.”
Cô xấu hổ cười nói: “Sau đó trong lúc vô tình nghe được giảng viên khoa nghệ thuật có nhắc đến, nói là vào cuối tuần ở trên hành lang triển lãm đường Thái Cổ sẽ trưng bày những tác phẩm của Marcel. Marian, bạn học nào có hứng thú có thể đến xem.”
Lời này là thêu dệt vô cớ trong lúc bối rối, móng tay Lâm Chi Nam hằn sâu vào trong thịt, gương mặt bởi vì lời nói lỗ mãng mà ửng hồng,
“Cuối tuần vừa hay không cần đi làm, cho nên tôi đã ngồi xe đến chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nu-tra-xanh-thuong-vi-np/477630/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.