Giọng nói của Giang Đình đột nhiên trở nên lạnh hơn: “Muốn gọi cảnh sát à? Muốn gọi thì tôi giúp anh.”
“Chẳng qua con người của tôi không có tính tình nhẫn nại gì, lại thích so đo.” Khóe miệng Giang Đình nhếch lên, giống như châm chọc: “Chờ cảnh sát đến, đại khái là một xu, anh cũng không chiếm được!”
Tên xăm mình bị lời của Giang Đình làm cho toàn thân run lên.
Trong lúc nói chuyện gương mặt của người đàn ông rất lạnh nhạt, ánh mắt rất sáng, tầm mắt rủ xuống, mang theo cảm giác vô cùng áp bách.
Khắp nơi trên đất Đế Đô này đều là quyền quý, chỉ nói chuyện đôi câu, tên xăm mình đã hiểu người đàn ông trước mắt này, là người mà gã ta không chọc nổi, sau khi nhận lấy danh thiếp thì hùng hổ lái xe rời đi.
Lưu lại đóa kiều hoa bị dầm mưa dẫn đến ỉu xìu ở đấy, sau khi do dự mấy giây thì đi lên.
“Tiên sinh, cảm ơn anh.”
Giang Đình ngước mắt, thiếu nữ dừng lại mấy giây, mặt lập tức đỏ lên.
“Anh có thể cho tôi số tài khoản không? Tôi sẽ gửi trả vào tài khoản cho anh, anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không xù nợ.”
Cô gái trước mặt, đôi mắt rất biết nói chuyện.
Trong giây lát nhìn thấy anh ta thì ngây người, đôi mắt ngập nước ngây ngốc nhìn anh ta, thoáng có thể chảy ra nước, luống cuống lại thêm mấy phần xấu hổ.
Đại khái là nhận ra anh ta, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Được chứ?”
Tư duy của Giang Đình cũng hơi ngừng lại, chưa nghĩ đến bước tiếp theo, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nu-tra-xanh-thuong-vi-np/477618/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.