Bất đắc dĩ gã ta là khách Vip của khách sạn, bình thường chỉ có thể trốn xa.
Cô hạ quyết tâm đưa xong sẽ đi ngay, sau khi ấn chuông cửa, cô vội vàng lùi lại mấy bước.
Người mở cửa là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cười rộ lên rất bỉ ổi: “Là cô à.”
Đồ điên! Chẳng phải chính anh bắt tôi đưa lên.
Trong lòng Lâm Chi Nam cảm thấy buồn nôn, nhưng khóe miệng lại cười lễ phép, đưa tới: “Tống tiên sinh, đây là văn kiện của ngài.”
Đột nhiên bên kia truyền đến sức kéo, Lâm Chi Nam chỉ thấy người đàn ông ở đối diện nhận lấy, thuận thế buông tay.
Người kia lại buông tay trước cô, “lạch cạch”, văn kiện rơi xuống đất.
“Cô cũng quá bất cẩn, huấn luyện chưa đủ tiêu chuẩn.” Tống Lỗi cười ha ha dựa vào cửa: “Còn không nhặt lên à.”
Ngay cả giọng điệu trêu tức cũng làm người ta chán ghét.
Lâm Chi Nam mở to mắt nhìn chằm chằm anh ta, nhẫn nhịn cúi người nhặt.
Lúc bất lực, không cần tỏ ra mạnh mẽ làm gì, cô chỉ muốn thoát thân, không phát hiện ra lúc cô cúi người, ánh mắt người đàn ông kia dính trên người cô.
Áo sơ mi bởi vì cúi xuống mà trễ xuống mấy phân, xương quai xanh tinh tế, khe rãnh như ẩn như hiện, mông vểnh cao, đôi chân thon dài.
Những thứ này đều dụ hoặc, lại càng không cần nói đến lúc thiếu nữ cúi đầu, đôi môi đỏ làm cho người ta liên tưởng vô hạn.
Tổng Lỗi lẳng lặng đi lên một bước, Lâm Chi Nam đứng thẳng chếch sang bên.
Cô lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nu-tra-xanh-thuong-vi-np/477599/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.