Năm 17 tuổi, cô không trốn thoát được huyện thành này, nhưng 18 tuổi thì được.
Lâm Chi Nam rưng rưng vẫy tay tạm biệt Diệp Thanh, hai bóng dáng càng ngày càng cách xa, Diệp Thanh trơ mắt nhìn bóng dáng màu đỏ kia khuất dần, chậm rãi thành hư vô.
“Thanh Thanh!”
Trong lúc hai mắt đẫm lệ, Diệp Thanh nghe thấy Lâm Chi Nam đang gọi mình.
Trên con phố dài, giọng của thiếu nữ giống như lợi kiếm xuyên thẳng qua, phá vỡ hắc ám vô tận.
“Mình nhất định sẽ nghĩ cách tiếp tục đến trường!” Tuyệt đối tuyệt đối không giao vận mệnh của mình vào trong tay người khác.
Cách con đường nhìn nhau, Lâm Chi Nam đã sớm không nhìn thấy gương mặt kia, cô nghẹn ngào: “Cậu phải cố gắng lên, người bạn duy nhất của mình.”
Lâm Chi Nam nói xong câu này thì chạy như bay, xách váy đỏ rời đi.
Sau khi đi vào nhà ga, người mặc đồng phục cầm loa hét: Còn năm phút nữa là chuyến xe đi Xuyên Tây sẽ tự động đóng cửa, người chưa soát vé nhanh đi về phía trước.
Mà cửa soát vé có một đám người đứng xếp hàng, hiển nhiên là chờ chuyến xe sau đấy.
Lâm Chi Nam đội mũ gắng sức hướng về phía trước, còn nửa tiếng nữa tàu mới rời ga, cô không dám ôm bất kỳ may mắn nào, xe buổi sáng mới an toàn.
Soát vé là một chàng thanh niên 20 tuổi, sau khi cầm tấm vé của cô thì mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Chi Nam cong môi cười một tiếng, chàng thanh niên kia ngơ ngác trả vé về.
Cô thở phào một hơi, đang chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nu-tra-xanh-thuong-vi-np/477595/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.