Tự bạchcủa Lưu Thụy Căn
Tôi tênlà Lưu Thụy Căn, ngày tôi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ cảm thấy cái tên này sẽ cóvấn đề gì đó, bởi vì những người xung quanh tôi đều có những cái tên tương tựnhư thế.
Cái gìmà Trần Nhị Cẩu, Trương Đại Pháo, so với họ, cái tên của tôi nghe ra có vẻ rấtthư sinh ấy chứ. Cho đến khi tôi vào thành phố, tôi mới biết cái tên của mìnhhóa ra lại quê mùa một cục như thế, không chỉ quê mùa, nếu gọi kiểu kì cục hơnmột tí, sẽ có ý nghĩa thật thô tục.
Lưu CănCăn, Lưu Đại Căn[1]...
[1] Căn Căn: Chỉ bộ phận duy trì nòi giống của người đàn ông.
Đây làkiểu gọi của các học sinh nam ngày ngày đàn đúm với nhau, có thành tích học tậpkhông tốt lắm, mới đầu tôi còn không hiểu lắm, sau khi hiểu ý liền cực kỳ bựcbội, nhưng mà tôi lại chẳng biết làm thế nào. Thứ nhất bọn họ người đông thếmạnh, thứ hai bọn họ đều sinh ra và lớn lên ở đây, thiên thời địa lợi đềunghiêng về phía họ, tôi đành phải như không biết gì, chỉ có cố gắng học tậpthật giỏi để khinh bỉ lại bọn chúng.
“David!”.
“Cáigì?”.
“Têntiếng Anh của cậu không phải là David sao?”.
“Ừnhỉ.” Khi học cấp hai, thầy giáo môn Anh văn bắt mỗi người phải tự đặt một cáitên tiếng Anh cho mình, mà khi lên cấp ba, thầy giáo yêu cầu mỗi lần học môntiếng Anh đều phải gọi nhau bằng cái tên tiếng Anh như thế, có điều đến cả bảnthân thầy giáo, cũng có lúc nhầm lẫn, phần nhiều thời gian đều gọi tên tiếngTrung của chúng tôi. Bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nguyen-xem-mat/1841707/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.