_Cha… cha phải tin con… sao?... alo… alo…, thôi được rồi, nếu có chuyện gì lạ nhớ gọi cho con ngay!
_Mẹ, mẹ nghe con đi… con không bị sao hết cả, sao cơ? Mẹ đang bận? Vậy hãy gọi cho con ngay nếu có chuyện gì xảy ra!
_Tuấn, tin tao đi mày. Tao lừa mày làm gì…? Đừng cười nữa… Khỉ thật, nhớ giữ liên lạc với tao!
Trần Phong bỏ cuộc rồi, hắn đã ngồi thẫn thờ như thế này từ nửa tiếng trước. Tất cả mọi người, bao gồm cả bạn bè, gia đình, người quen biết của hắn đều tưởng hắn bị điên khi nghe hắn gọi điện cảnh báo về ngày tận thế. Trần Phong biết họ không nói ra, nhưng nghe giọng điệu và ngữ khí là đã có thể đoán được. Vài người còn quan tâm hỏi han xem có phải hắn đã gặp chuyện đả kích gì không? Hắn cũng đã cố gọi cho ông nội nhưng có vẻ ông đã tắt máy.
"Không, vẫn còn một người."
Trần Phong nhấc điện thoại lên lần nữa, lần tìm danh bạ, đến cái tên Đỗ Phương thì dừng lại, sau đó nhanh chóng bấm phím gọi.
_Alo, Phương nghe.
Chuông đổ ba hồi thì có người bắt máy, một giọng nói nhẹ nhàng dễ thương từ đầu dây bên kia phát ra. Trần Phong mừng lắm, hắn lại hít vào một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu mở lời. Đã có kinh nghiệm từ những lần trước, lần này hắn phải thay đổi cách nói chuyện mới được.
_Phương, cậu còn nhớ về những giấc mơ mà mình đã từng kể với cậu không?
_Có chứ, những giấc mơ mà cậu bắt đầu có từ năm cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nguyen-mau/75157/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.