Lê Thành lôi ra khỏi túi một cục sắt đen xì, nhìn qua giống như một thiết bị điện tử gì đó, chính là máy vô tuyến điện ham radio mà hắn từng cho Trần Phong xem. Lê Thành giải thích qua về công dụng của nó, sau đó mới vào chủ đề chính:
_Tin xấu chính là, lực lượng quân đội của chính phủ vì lý do nào đó sẽ không phái người đến cứu viện các nơi trong thời gian ngắn. Thứ nhất là họ không có đủ người để thực hiện việc này, thứ hai việc chia nhỏ lực lượng sẽ dẫn đến hỏa lực không đủ, dễ dẫn đến hi sinh vô ích.
Mọi người nghe đến đây sắc mặt ai cũng đen như than. Điều này có nghĩa là gì? Nói cách dễ nghe là chính phủ đã “tạm thời” bỏ mặc họ.
_Vậy còn tin tốt?
Lần này là Nguyễn My lên tiếng. Sau cuộc đối đấu lúc nãy cô nàng chỉ bị chút xây xát không đáng kể. Lúc này cô ta đang vân vê một chiếc lọ nhỏ đựng nước trong tay, cố gắng giả bộ bình tĩnh nhưng ánh mắt không che giấu được vẻ lo lắng.
_Tin tốt chính là… Sư đoàn bộ binh 318 của bạn tôi nhận được lệnh tập kết ở đầu đường Láng. Họ sẽ di chuyển dọc từ khu vực mạn Hà Đông ra đến đường Thanh Xuân. Tức là chúng ta sẽ có cơ hội chạm mặt họ. Dựa theo tốc độ hành quân thì khoảng hai ngày nữa họ sẽ đến nơi. Đó cũng là lý do tôi đưa ra đề nghị kia với tên Thanh.
_Ý anh là?
Mọi người đồng loạt đặt câu hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nguyen-mau/1904014/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.