Chương trước
Chương sau
Editor: Waveliterature Vietnam

Thuật ăn cơm còn lại bảy động tác, ông chủ Hoàng nhanh chóng biểu diễn lại một lần.

Nếu như là người khác, có thể nhớ được một nửa thì coi như đã rất lợi hại rồi.

Nhưng người hắn ta truyền thụ lại chính là Đường Lăng, người sở hữu năng lực tinh chuẩn, chỉ cần xem qua một lần, Đường Lăng đã nhớ hết vào đầu bảy động tác kia.

Khi Đường Lăng thi luyện lại thì độ chính xác đã đạt đến 80%.

"Ừm, giỏi lắm." Hai bàn tay cuả Đinh Linh đặt trong áo, trước mặt cô bé bày một ly sữa nóng hôi hổi, đây là lúc cô bé hưởng thụ sau bữa ăn.

Nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của Đường Lăng, vẫn không nhịn được mở miệng khen một câu.

"Ừm, cũng không có chỗ nào sai." Leng Keng đã bắt đầu quét dọn phòng, nghe thế cũng ngẩng đầu ca ngợi.

Đường Lăng vẫn chưa hài lòng, hắn vẫn muốn nếm trải lợi ích!

Cả một bộ thuật ăn cơm hoàn chỉnh, có thể làm tăng năng lực tiêu hóa lên đến 20%, đây là dưới tình trạng hắn vẫn chưa làm hoàn hảo động tác.

"Tôi muốn nhìn lại lần nữa." Đường Lăng cắn răng, cố gắng chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt, ngẩng đầu nhìn ông chủ Hoàng đầy mong chờ.

Trong ánh mắt hắn hiện lên chút mê mang.

Tại sao hắn ta lại biết được bộ thuật ăn cơm hoàn chỉnh? Liệu hắn ta có quan hệ gì với mình không? Rõ ràng… Rõ ràng là lừa gạt Đường Lăng đến Sân Si lâu, sau đó lại chỉ dẫn động tác cho mình, thậm chí còn truyền thụ lại động tác cho mình!

Đây là vì cái gì? Nếu đặt vào tình huống bình thường, không phải hắn ta nên làm khó dễ Đường Lăng mới đúng sao?

Nhưng lúc này, Đường Lăng đã không còn rảnh để lo nhiều chuyện như vậy nữa, hắn cực kỳ mong chờ với loại sức mạnh vô cùng mạnh mẽ kia.

Ông chủ Hoàng đã tình nguyện dạy hắn, tại sao hắn không học chứ? Ít ra Đường Lăng còn có thể cảm nhận được ông chủ Hoàng không hề có ác ý với hắn.

Mà dự cảm của hắn đều đúng 100%, cho nên cũng không có những suy nghĩ tiêu cực khác nào.

Lần này, đối mặt với yêu cầu của Đường Lăng, ông chủ Hoàng mỉm cười.

Hắn ta híp mắt, cầm tách trà lên uống một hớp, lúc này mới lên tiếng "Tiền đâu?"

"Trước tiên cứ cho nợ." Đường Lăng không hề do dự, dường như muốn hét lên.

"Nợ?" Ông chủ Hoàng sờ cầm, giống như đang suy nghĩ.

Nhưng Đường Lăng đã không thể kiên trì tiếp được nữa, năng lượng tan đi rất nhanh, đau đớn cũng bắt đầu giảm bớt, hắn cần phải nhanh chóng bắt đầu tu luyện.

Cho nên, mặc kệ suy nghĩ của ông chủ Hoàng, Đường Lăng bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.

Hắn không nghĩ tới, những đồ ăn sáng này lại có nhiều năng lượng đến vậy, ở lần tu luyện sau, những năng lượng kia như một cơn lốc xoáy trong đan điền của hắn, muốn ngưng kết lại thành hình.

Nếu như hắn ăn hết toàn bộ, thì liệu có phải là…?

Sau khi Đường Lăng mở hai mắt ra, nhìn những đồ ăn trên bàn, trong mắt lóe lên một tia nóng rực.

Thế nhưng, hắn lại không thể ăn tiếp.

Thậm chí, cả ngày hôm nay hắn cũng không thể ăn thêm được gì, con người có mức hấp thu năng lượng nhất định, cho dù Đường Lăng có là một tên dạ dày vương, cho dù hắn có rất nhiều cách, có rất nhiều trùng nhỏ, nhưng vẫn giống nhua, vẫn có giới hạn nhất định.

Đường Lăng buồn rầu phát hiện, những đồ ăn tốt như vậy mà hắn lại không ăn được.

Đồng thời, hắn cũng phát hiện, ông chủ Hoàng nói một câu không thể lãng phí kia là cái hố lớn đến mức nào.

Đường Lăng cảm thấy mặt mình nóng lên, có một loại cảm giác không muốn đối diện với ông chủ Hoàng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, khi hắn mở hai mắt ra đều thấy được cái bộ mặt gian manh của lão cáo già kia, cách hắn rất gần, thậm chí là ngay trước mặt hắn.

"Làm gì thế!" Đường Lăng giật mình đứng phắt dậy.

Hắn nhìn không quen hình ảnh một người đàn ông trung niên, hai tay chống cằm, gần như là nằm luôn trên bàn quan sát hắn.

"Chậc chậc chậc…." Ông chủ Hoàng vừa lắc đầu vừa đứng lên, bình chân như vại ngồi xuống chiếc ghế vỏ sò bên cạnh Đường Lăng "[Thiên Đoạn Công] của cậu rất phù hợp với chính tông, vậy mà lại không luyện."

Lúc nói chuyện, vẻ mặt của ông chủ Hoàng rõ ràng có chút tiếc nuối, giống như Đường Lăng không luyện là một chuyện rất đáng buồn.

Nhìn đi, thật là ghê tởm mà!

Đường Lăng đè nén xúc động muốn đánh nhau với ông chủ Hoàng, bởi vì nếu đánh nhau thật thì chắc chắn hắn chính là người bị đánh.

Tính một cách đơn giản thôi, tính nghiêm trọng của việc bị ông chủ Hoàng đánh còn hơn cả lúc hắn bị Tô Khiếu đánh gấp mười lần.

Bình phục được một chút cảm xúc, Đường Lăng hỏi "Sao ông biết [Thiên Đoạn Công]?"

"Lạ lắm à? Trên thế giới này, những người hiểu biết nhiều hơn tôi, ừm, cũng không quá năm người. Không, có nhiều việc… Có nhiều việc, cách nhìn của tôi là tốt nhất trên thế giới này, là người biết nhiều nhất." Ông chủ Hoàng nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói.

Đường Lăng nhìn ông chủ Hoàng một chút, im lặng đến cực điểm, nếu như trên thế giới này có danh sách người giỏi khoác lác nhất, chắc chắn ông chủ Hoàng có thể đứng đầu bảng.

Hắn ta chỉ có một mình, sao có thể so sánh với những thế lực thu thập tin tức ngầm được? Đường Lăng thật sự không tin.

Dù không tin chuyện này nhưng Đường Lăng vẫn tin chuyện ông chủ Hoàng rất mạnh, loại sức mạnh mang mang theo vẻ thần bí, ít nhất đã vượt qua được những cường giả mà hắn đã gặp qua trước đây, bao gồm cả mấy vị Hổ tướng.

Không hiểu sao Đường Lăng lại cho rằng là như thế.

Căn cứ vào nhận thức này, Đường Lăng cũng không hề vạch trần sự khoác lác của ông chủ Hoàng, cười nịnh nọt "Ông chủ, chuyện thuật ăn cơm, ông đã suy nghĩ lại chưa?"

"Không phải không nợ được. Nhưng cậu phải biết, cậu đã thiếu tôi hai mươi bảy Hắc Hải tệ." Ông chủ Hoàng làm ra vẻ khó xử, sau đó lắc đầu thở dài "Cậu cũng biết, tôi không có dư dả,"

Đường Lăng bó tay rồi, nếu như nói đến việc trợn trắng mắt nói dối, ai có thể hơn được ông chủ Hoàng chứ?

Hắn ta không dư dả? Không dư dả mà lại có căn nhà lớn như vậy ở Bến Cảng Hắc Ám? Không dư dả mà có thể ăn một bữa sáng xa xỉ như này?

Thế nhưng, tranh chấp cùng một người như ông chủ Hoàng là vô dụng, Đường Lăng cũng là một con hồ ly con, trợn trắng mắt bịa đặt thôi mà, ai lại không biết?

Hắn bày ra vẻ mặt vô cùng khổ sở, nói "Tôi cũng biết ông chủ có chỗ khó khăn, tôi sẽ càng thêm cố gắng làm việc, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho ông, vì ông mà lao thân vào biển lửa, vì ông…"

"Từ từ, từ từ!" Ông chủ Hoàng cắt ngang lời thổ lộ buồn nôn của Đường Lăng, sau đó đứng lên "Con người của tôi thích sự thẳng thắn, nếu như cậu đã muốn thiếu nợ vậy thì phải biết rõ quy tắc của nơi này, nói thật thì, trước đây tôi vì cậu nên mới đặt ra quy tắc…"

"Đó là gì?" Đường Lăng có chút mơ hồ.

Hắn cứ có một loại cảm giác là mình đã bước chân lên thuyền giặc, không phải là hắn muốn đấu trí với ông chủ Hoàng sao? Sao bây giờ hắn lại bị nắm mũi dắt đi rồi?

Thế nhưng, ông chủ Hoàng này là một kho tàng, nếu như hắn không đào được nhiều tin tức hữu dụng hơn từ hắn ta, Đường Lăng sẽ hận chết chính mình.

Không phải ông chủ Hoàng xưng mình là người không có gì không biết sao? Nói không chừng hắn ta cũng biết được tin tức của người mang số không kia.

Nghĩ đến đây, lòng Đường Lăng cũng an tĩnh lại.

"Đi theo ta." Đối diện với vấn đề của Đường Lăng, ông chủ Hoàng cũng rất trực tiếp.

Đường Lăng không nói hai lời, lập tức đi theo ông chủ Hoàng.

***

Dưới lầu.

Gian phòng rèn sắt ở giữa.

Không gian không hề nhỏ, một đống khoáng thạch chất lít nha lít nhít ở một góc, một góc khác lại treo đầy những loại công cụ.

Thứ khiến người khác chú ý nhất là ở giữa gian phòng, có một cái máy giống như con bạch tuộc, dùng một cái lồng trong suốt bao lại, khiến cho người ta nhớ đến những máy móc thần bí ngầm của thời đại văn minh khoa học kỹ thuật.

Tám cái xúc tu của con bạch tuộc này chính là đường ống, kết nối với tám cái bếp lò lớn trong gian phòng này.

Dù cho không có rèn sắt,cũng không có người trông coi, nhưng lửa trong bếp lò vẫn cháy hừng hực, nhiệt độ trong gian phòng cũng cực nóng.

Mà cái con bạch tuộc ở giữa phòng, ở bên trong cái lồng trong suốt có một khối Vạn Nguyên Thạch lớn cỡ nửa người.

Đường Lăng lại lần nữa chứng kiến được sự xa xỉ của ông chủ Hoàng.

"Nhìn đi, đây chính là nơi làm việc của tôi." Ông chủ Hoàng bắt đầu bắt tay vào làm, lấy một khối sắt nguội trên bàn, sau đó chỉ vào tám cái bếp lò lớn, nói "Tôi bây giờ già rồi, thân thể không được tốt, trông nôm tám cái bếp cùng một lúc hơi vất vả." 

Ông già? Thân thể ông không tốt? Được rồi, ông nói gì cũng đúng.

Trong lòng Đường Lăng điên cuồng phỉ nhổ, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ khổ sở, đồng tình, nghĩa bất dung từ[1] nói "Ông chủ, ông vì tôi làm cái gì?"

[1] Nghĩa bất dung từ: Không thể từ chối.

"Cũng không có gì, tôi là một người không quá hà khắt, cho dù cậu thiếu tiền tôi, đến đây làm công cho tôi một trăm năm, thế nhưng tôi luôn thông cảm với cậu. Nhưng mà, cậu xem, bây giờ cậu lại muốn thiếu nợ tiếp…" Ông chủ Hoàng cũng làm ra dáng vẻ đồng tình giống như Đường Lăng.

Một trăm năm! Đường Lăng cảm thấy răng mình ngưa ngứa.

Ông chủ Hoàng lập tức thay đổi biểu cảm, một mặt khôn khéo "Tôi sắp xếp thế này, mỗi ngày cậu giúp tôi rèn sắt tám tiếng, sau đó cậu sẽ có được một giờ tự do sau mỗi ngày, cùng một giờ vào trong thư viện của ta trên lầu ba để đọc sách."

"Tất nhiên, thời gian một giờ tự do của cậu thì cậu có thể thoải mái đi ra ngoài, còn những thời gian còn lại cậu không cần phải rèn sắt, cậu có thể ở trong phòng làm gì đó đều được, cũng có thể giúp Đinh Linh nấu cơm, hoặc giúp Leng Keng dọn dẹp…"

Cái này mà không hà khắc à? Gân xanh trên trán của Đường Lăng muốn nổi hết lên, vội vàng cắt ngang lời của ông chủ Hoàng "Không có tiền công?"

"Cậu còn thiếu tiền tôi." Ông chủ Hoàng chớp chớp mắt.

"Nhưng tôi phải làm công một trăm năm đó! Căn bản không có chút tiền lương nào sao?" Đường Lăng còn muốn moi ít tiền từ ông chủ Hoàng, dùng cho việc hắn cần.

"Thức ăn cung cấp cho cậu không tốt sao? Ông chủ Hoàng nhìn Đường Lăng.

"Ăn rất khá." Lời này giống như Đường Lăng rít qua từng kẽ răng, không thể phủ nhận được, đồ ăn ông chủ Hoàng cung cấp thật sự rất tốt, tốt hơn cả thịt mãnh thú.

"Chỗ ở của cậu không tốt sao? Cậu có biết, ở cái nơi hỗn loạn như Bến Cảng Hắc Ám này, mỗi ngày ngủ ở ngoài đường thôi cũng đã tốn hai Hắc Phong tệ rồi." Ông chủ Hoàng làm ra bộ dáng vô tội.

"Chỗ ở tốt, không tệ." Điểm này Đường Lăng cũng thừa nhận.

"Vậy đúng rồi, tôi vốn cho là, cậu không chút do dự ký tên xuống bản hiệp ước một trăm năm, chính là muốn ăn không uống không ở chỗ của tôi mà thôi. Cậu nhìn xem, tôi cũng không quan tâm tới thịt cá hung thú gì, thịt cá sáng nay cậu ăn, là hung thú cấp năm trong biển, cái trứng kia là của hung thú cấp bốn, nước rong biển kia là nước ép trái cây cấp bá, còn có, ma ngư kia là hung thú cấp bảy, dù chỉ là lấy máu của nó để ngâm bánh mì. Chậc chậc…"

"Không phải cậu vốn định như vậy sao?" Ông chủ Hoàng bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ mặt này đúng thật là của một hồ ly già, chứ không phải là một con hồ ly nữa rồi.

Tâm Đường Lăng bỗng nhiên trầm xuống.

Ngẫm lại, tất cả tính toán của hắn đã sớm bị ông chủ Hoàng biết hết, nhìn dáng vẻ của hắn ta, căn bản là không hề quan tâm đến.

Vậy mục đích của hắn ta là gì?

Nghĩ đến đây, Đường Lăng nhíu mày, lúc này đã không cần che giấu nữa "Cuối cùng ông muốn cái gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.