Editor: Waveliterature Vietnam
Không có đưa tiễn.
Chỉ là khi đến cửa phòng bỗng nhiên Lạc Nghiêm gọi Lạc Ly đang nước mắt lưng tròng có vẻ hơi bất lực lại.
Ông ta đi qua ôm Lạc Ly một cái.
Lại nhẹ nhàng hôn lên trán của Lạc Tân, sau đó nhìn Đường Lăng vỗ một cái thật mạnh lên vai của Đường Lăng.
Trong lòng Đường Lăng dâng lên một loại tâm trạng nào đó mà chính mình cũng không rõ, cuối cùng hắn chỉ mở miệng nói với Lạc Nghiêm: "Yên tâm."
Đây chính là lời hứa của Đường Lăng.
Lạc Nghiêm cười, rất thoải mái nói: "Ta rất yên tâm."
Trời thu.
Trong núi trời rất nhanh tối, đến thời gian này đã không còn là cái lạnh của buổi tối nữa mà đã là lạnh thấu xương.
Mọi người đã sớm vào phòng mẫu của mình, cũng chẳng có mấy người biết được lúc này nơi đóng quân đã có ba người lặng lẽ rời đi.
Trong đó có hai người là con trai và con gái của tộc trưởng Lạc Nghiêm.
Lạc Ly dẫn đường, theo lời của Lạc Nghiêm nói từ cổng bên hông phía tây đi ra đã có người dắt theo hai con ngựa thiết lân đợi ở chỗ này từ lâu.
Trong màn đêm mưa phùn, Đường Lặng lặng lẽ cột hành lý lên lưng ngựa, sau đó xoay người ngồi lên.
Lạc Ly vừa lau nước mắt, vừa cột Lạc Tân ở sau lưng, hắn ta cũng im lặng lên lưng ngựa, nhưng do dự không tiến lên, hết lần này đến lần khác cứ quay đầu nhìn lại nơi đóng quân của Lạc thị.
"Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nguyen-anh-trang-mo/2786511/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.