Editor: Waveliterature Vietnam
Đường Lăng thật không ngờ, sau chưa đầy nửa tiếng, hắn ta có thể chính mắt nhìn thấy khu an toàn số 17, thành chủ Ốc Phu An Đạo Nhĩ.
Càng thật không ngờ, văn phong của Ốc Phu không ở khu an toàn số 17, mà được giấu trong vách đá hy vọng.
Lúc này, Phi Long đứng trước Ốc Phu với vẻ mặt cung kính, mà vẻ mặt của Ốc Phu lại thản nhiên nhiên, hắn ta chỉ chơi với chiếc cốc gốm, sản phẩm của tiền văn minh, trầm mặc một hồi lâu mới nói:
"Dựa theo ước tính của tôi, ngươi hẳn là một con chip trong khu vực R ngầm. Không nghĩ rằng ngươi có thể an toàn trở lại."
Phi Long đã muốn mở miệng, có chút ấp a ấp úng, hắn ta không muốn trước mặt thành chủ nói ra chân tướng sự việc.
Trên thực tế, hắn đã muốn tạo ra một lợi thế, chính Đường Lăng là người đã cứu mình.
Nhưng Ốc Phu dường như không muốn hỏi, nhìn Đường Lăng.
"Ngươi, là người của Tô Diệu?" chỉ cần hắn ta hỏi một câu như vậy, cũng làm cho Đường Lăng cảm thấy áp lực vô cùng.
Trên thực tế, ngoại hình của Ốc Phu rất bình thường, dáng người cũng không cao lớn, duy nhất đặc biệt là hắn ta có một đôi môi màu xám bạc, nhìn có vẻ khác biệt so với đôi mắt.
Đôi mắt này rất nhạy cảm mà lãnh đạm, khi hắn ngưng nhìn vào một người, ngay cả khi anh ta không cố tình, cũng sẽ làm cho người khác vô cùng lo sợ.
Đường Lăng chính là có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nguyen-anh-trang-mo/2786318/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.