Tô Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào lọ thuốc nhỏ mắt trên tay một cách nghi ngờ. Khi nhìn thấy chữ "Thuốc thú y", cô run tay và suýt làm rơi thuốc nhỏ mắt. Sử dụng cái này ... có vẻ không phù hợp lắm.
Vu Thành Quang đứng bên cạnh cười nói: "Cái này ... chứa ít thành phần hơn, cũng dịu nhẹ hơn. Em có thể hỏi Viện trưởng về hiệu quả của thuốc."
"Em tin em tin ... Cảm ơn anh ..." Tô Minh Nguyệt cười khan rồi nhét lọ thuốc nhỏ mắt vào ba lô.
Vu Thành Quang ôm lấy con chó con, vỗ nhẹ vào lưng nó, nói: "Nguyệt Nguyệt, anh đã cho nó ăn một tiếng trước, hôm nay vẫn cần cho nó ăn 5 lần. Em hiện tại thế này, trước hết cứ để nó ở nhà anh đi."
Tô Minh Nguyệt nhìn con chó nhỏ đang cuộn tròn trong tay anh, vùi đầu vào vòng tay anh ngủ rất yên bình.
Cô nhớ ra ngày mai phải đến bệnh viện, nếu thế này thì không cần lo lắng chuyện không có ai chăm sóc con chó nhỏ nữa, cô chắp tay cảm tạ nói: "Vậy thì làm phiền anh nhé anh Thành Quang ... Ngày mai anh cũng không đi làm à? "
"Anh có thể sắp xếp xin nghỉ. Luận văn cũng vẫn chưa hoàn thành."
"Ồ, đúng lúc ngày mai em cũng phải đi gặp bác ..." Tô Minh Nguyệt kịp thời chặn lại lời định nói. " bac khách hàng. Không biết mất bao lâu, con cún đành phiền anh vậy..."
“Không, đó là trách nhiệm của anh mà.” Vu Thành Quang lắc đầu, đặt con chó con trở lại trong hộp.
Nhìn thấy anh với vẻ mặt nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nghi-dai-cua-anh-hau/907129/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.