Nhìn thấy tin nhắn từ Vu Thành Quang, Tô Minh Nguyệt trong cái khó ló cái khôn, anh Thành Quang, cứu tinh đây rồi!
Cô ấy trả lời: [Nó rất ngoan, ăn no xong là ngủ, còn anh thì sao, anh Thành Quang? 】
Vu Thành Quang trả lời: [Anh về nhà rồi, có chuyện gì cứ gọi anh nhé! 】
Khụ khụ, Tô Minh Nguyệt xem xét giọng điệu của anh rồi gửi một tin nhắn: [Anh Thành Quang, em có chuyện muốn nhờ! Ngày mai anh nghỉ đúng không? 】
Vu Thành Quang nhận được yêu cầu từ Tô Minh Nguyệt và trả lời “Có. 】
Tô Minh Nguyệt hai mắt sáng lên, vào thời khắc mấu chốt,anh Thành Quang vẫn là người đáng tin cậy!
Hai người đã thảo luận xong, Vu Thành Quang hẹn sáng mai sẽ đến nhà Tô Minh Nguyệt đón con chó con, sau đó sẽ ở nhà viết luận văn.
6 giờ 30 phút sáng, Tô Minh Nguyệt bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức lần thứ n, vì vậy cô nhanh chóng ngồi dậy. Cô dụi mắt, bước đến bàn trang điểm và thở phào khi thấy chú cún con vẫn đang ngủ ngon lành trong hộp các-tông.
Sau khi cho ăn và dọn dẹp lại lần nữa, cô chạm chạm vào chân của con chó nhỏ. Nhóc con này ngoài việc ăn và ngủ ra, không có gì phải lo lắng cả.
Nghĩ đến bản thân, hôm nay vẫn còn có việc, Tô Minh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời có chút u ám, trời sắp mưa sao? Cô từ cửa sổ nhìn xuống, gió thu khẽ thổi, mặt đất ngoại trừ vài chiếc lá rụng ra thì vẫn rất khô ráo.
Mới sáng sớm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nghi-dai-cua-anh-hau/907124/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.