Tô Minh Nguyệt trầm mặc, chào bố mẹ rồi đi vài bước về phòng, không để ý đến Vu Thành Quang ở phía sau. Bố mẹ nhìn nhau kiểu: Nguyệt Nguyệt hôm nay bị làm sao thế nhỉ? Vu Thành Quang ở phía sau thì thầm nói: “ Đeo cái balo nặng thế kia đạp xe, chắc là cô ấy mệt lắm!”
Nghe thấy câu này, Tô Minh Nguyệt trừng mắt, đúng là tôi mệt thật, mệt thế mà không thấy mấy người cho tôi đi cùng.
Cô đóng cửa lại và nằm dài trên giường của mình, chẳng còn muốn cử động. Cô đã kiệt sức vì quá nhiều chuyện xảy ra. Trước ngày hôm nay, đầu óc cô chỉ toàn những cảnh phim đang quay dở dang, mà hiện tại đến vai diễn kia cũng chẳng còn là của mình.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng mẹ gọi cửa: " Nguyệt Nguyệt, ra ăn cơm đi, mệt thì cũng ăn xong rồi ngủ."
Tô Minh Nguyệt hít sâu mấy hơi, cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm của đồ ăn. Vai diễn không còn, nhưng cơ thể là của mình, bụng lại réo lên thúc giục cô phải ăn cơm đã.
Cô mở cửa ra và thấy trên bàn ăn có mấy đĩa thức ăn lớn, trong đó có món tôm chiên và cơm viên mà cô yêu thích. Đôi mắt Tô Minh Nguyệt sáng bừng lên, cô thấy bố mẹ mình vẫn đang dọn dẹp trong bếp. Đầu tiên cô với lấy một viên cơm nhét vào miệng, sau đó quay lưng lại với Vu Thành Quang đang chuẩn bị bàn ăn.
Vu Thành Quang im lặng xếp đũa, vờ như không nhìn thấy gì. Tô Minh Nguyệt cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nghi-dai-cua-anh-hau/907106/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.