Tạ Hiểu Đông ngồi trên ghế giám đốc, hai cái há cảo nhân tôm trong suốt như pha lê trong miệng, anh ta giả vờ bối rối, mơ hồ hỏi
"Nếu không thì em còn có thể ăn cái gì nữa, không phải nghe bác sĩ khuyên nên ăn thanh đạm sao?”
"Đúng là như thế ... nhưng em nghĩ những món anh đặt cũng khá ngon."
"Ha Ha, em còn muốn ăn thịt sao? Em không nghe lời bác sĩ dặn à. Làm sao em có thể ngoan ngoãn nghỉ một năm như bác sĩ nói?
Tạ Hiểu Đông ăn vài ba miếng đã xong, không thèm nhìn cô, khịt mũi.
"Em muốn nghỉ một năm, em nghĩ thời hoàng kim của nữ diễn viên là bao nhiêu năm? Bây giờ em còn có thể đóng vai học sinh cấp ba sao? Sau một vài năm, những bạn học của em sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn em rất nhiều! "
Tô Minh Nguyệt rụt cổ lại, lời nói của anh ta thật sắc như dao. Ngày xưa mang cô đi đóng phim mới ôn hòa làm sao, hiện tại thì thái độ thật khốc liệt.
Cô ấy không phục nghĩ, “Phải, bây giờ tôi không thể đóng phim, xem như là lỗi của tôi. Nhưng tôi có muốn thế này đâu. Xảy ra tai nạn , chẳng lẽ là lỗi của tôi à?”
Càng nghĩ đến đây cô càng cảm thấy khó chịu, trong đầu hiện lên cảnh tượng bị treo lủng lẳng trên trời, cô lắc đầu không muốn nhớ lại. Lại cảm thấy khóe mắt hơi nhức, cô khẽ khịt mũi, cúi đầu không nói gì, húp một ngum cháo.
Bầu không khí trong văn phòng có chút đông lạnh. Tạ Hiểu Đông nhìn bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nghi-dai-cua-anh-hau/907103/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.