Edit: Nguyệt Phi 
Beta: SuTháiphi 
Nguyên Sương hơi trầm ngâm đỡ Trinh Mỹ nhân về Trữ Tú cung, thỉnh thoảng nghiêng mặt quan sát thần sắc của chủ tử, chủ tử không chịu mở miệng, ở Dực Khôn cung chắc là có chuyện không thể nói được, phải hồi cung rồi mới hỏi lại. Cung nhân đi theo phía sau nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của chủ tử đều cúi đầu không dám lên tiếng, im lặng cả đoạn đường.  
"Tất cả lui xuống đi." Đợi đến nơi, Nguyên Sương vung tay lên muốn đuổi hết các cung nữ còn lại ra ngoài.  
Trinh Mỹ nhân đang đắm chìm trong suy nghĩ ở phía bên kia cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng nắm tay áo của Nguyên Sương: "Đợi một chút." 
"Chủ tử?" Nguyên Sương quay đầu không hiểu.  
"Ngươi, ngươi đi gọi Thái y tới, ta không thoải mái." Ngón tay của Trinh Mỹ nhân vẫn còn hơi run rẩy, tùy ý chọn một cung nữ, nhìn thấy dáng vẻ mê mang của nàng ta, lập tức nghiêm nghị: "Còn ngây ngốc cái gì, còn không mau đi?" 
Cung nữ kia cũng run rẩy theo: "Chủ tử chớ giận, nô tỳ đi ngay." 
"Đợi đã! Nhớ phải gọi Giang Thái y." Bỗng dưng nàng ta lại bắn ra một câu, gọi lại cung nữ đang bước ra cửa kia. Trước khi tiến cung nương đã từng dặn dò, Giang Thái y này với nhà bọn họ có quan hệ không đơn giản, dùng hắn thì yên tâm hơn.  
"Vâng, vâng."  
Lúc này Trinh Mỹ nhân giống như một kẻ mất đi phương hướng, chỉ có thể như con thuyền nhỏ ở giữa lòng sông, hoàn toàn hoang mang rối loạn. Từ lúc nàng ta ở cửa cung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nang-tranh-thu-tinh-cam/1606513/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.