Chương trước
Chương sau
Edit: Nguyệt Phi
Beta: SuTháiphi
Hoàng hậu bị nàng xem thường một trận, sắc mặt không ngờ: "Bổn cung thân là người đứng đầu lục cung, chưởng quản phượng ấn lục cung, những chuyện phát sinh ở lục cung bổn cung phải thẩm vấn. Quý Phi đây là muốn...?" vượt quyền sao?
" Hoàng hậu...nương nương." Bích Đào đột nhiên nghiêng đầu, đôi mắt kia cười mà như không cười: "Hoàng thượng và Thái hậu đã cử thiếp thân cùng nhau xử lý lục cung, chuyện này có liên quan đến chuyện an nguy của thiếp thân, nương nương cho là thiếp thân không có tư cách thẩm vấn sao?"
"Nương nương vẫn nên... nghỉ ngơi đi thôi."
Chúng phi run cầm cập, đầu đang chôn xuống khẽ ngẩng lên, lặng lẽ nhìn về phía Hoàng hậu. 
Quý phi này, cũng quá to gan đi. Hoàng hậu tức giận đến mặt cũng đỏ lên, ngón tay run run, thật lâu mới đè xuống: "Đi mời Hoàng thượng." Mặc dù Hoàng thượng tới cũng bênh vực tiện nhân này nhưng có Hoàng thượng trấn giữ, kết quả này cũng xuất phát từ kim khẩu của Hoàng thượng. Nếu không Hoàng hậu và Quý phi cùng ở một chỗ, Quý phi nắm quyền hành, Hoàng hậu chỉ có thể ngồi không xem kịch. Hoàng hậu như nàng, cũng không cần lấy uy thế mà cai quản nữa. 
"Chủ tử cẩn thận!" Vân Lũ hoảng sợ kêu lên. 
Bích Đào vừa quay đầu, Tào Tuyển thị kia tay chân không thể nhúc nhích nhưng miệng lại như chó điên cắn lên giày nàng. Mùa hè nên mang giày thêu mỏng mềm, nàng ta lại hoàn toàn không ngại dơ bẩn, cắn vừa sâu vừa ác. Cảm giác đau đớn đột nhiên từ lòng bàn chân tấn công tới, Bích Đào nhíu mi một cái. 
"Nương nương!" Động tác của thị vệ bên trái nhanh nhẹ, trong khoảng khắc đã bóp cổ của Tào Tuyển thị, dùng sức lớn, mãi cho đến khi miệng nàng ta há to, thật lâu không thể nào khép lại được mới buông ra. 
Bích Đào nhìn thị vệ kia một chút, kể cả Vinh Tài nhân vừa rồi, trong lòng có chút tính toán. 
"Ha, ha ha... khụ khụ...ngươi có bản lĩnh... khụ khụ..." Trên cổ trắng ngần kia bị bóp thành một vòng tím bầm, khiến giọng nói bị tổn thương, Tào Tuyển thị nói chuyện giọng nói khàn khàn khó nghe: "Có bản lĩnh thì giết ta đi!"Nàng ta nằm ở dưới đất ngẩng cổ lên, bởi vì bị bóp đau, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống cuồn cuộn, dường như là tiểu cô nương nhút nhát xấu hổ luôn đi theo sau lưng Dương Tuyển thị. Nhưng hận thù trong mắt nàng ta lại như cỏ dại điên cuồng tràn lan, mang theo sắc bén không hối hận, khiến cả người nàng ta nhìn qua trông vặn vẹo mà đáng sợ. 
"Bổn cung đương nhiên có bản lĩnh giết ngươi." Tuy ngón chân bị cắn bị thương nhưng may mắn thay Bích Đào cũng không phải là người ngay cả một chút vết thương ngoài da cũng chịu không nổi, mũi giày của nàng di chuyển từ trên cổ trắng ngần xuống gò má xanh trắng của nàng ta, ưu nhã giẫm lên mặt nàng ta, khiến cho nửa bên mặt của nàng ta bị đè chặt xuống đất. Ánh mắt không thể nhìn thẳng mình nữa. 
"Bổn cung còn có thể giết cả nhà ngươi." Nàng thản nhiên tươi cươi. 
Lời vừa nói ra, chống lại với nụ cười quyến rũ tàn nhẫn của Bích Đào, những phi tần đang đứng hoặc gọi cung nữ đỡ mình cũng đều ngẩn ra, có người nhát gan lại quay mặt chỗ khác, thân thể không khống chế được run rẩy. Ngay cả Trinh Bảo lâm xưa nay to gan cũng nắm khăn tay thành một cục. Tào Tuyển thị ngừng giãy giụa một chút, sau đó cất giọng cười khàn khàn: "Giết đi, mặc ngươi giết." 
Trong nụ cười mang theo thương cảm và ý muốn đoạn tuyệt buông tha mọi thứ. Dương Tuyển thị nghe vậy bỗng nhớ tới gì đó, lập tức đến gần Bích Đào nói: "Nương nương, thiếp thân từng nghe nàng nói, thân mẫu của nàng mất sớm, phụ thân cũng không đối xử tốt với nàng ta, kế mẫu lại đối xử hà khắc, huynh đệ tỷ muội trong nhà đều do kế thất sinh, cho nên..." Nhìn dáng vẻ này, nàng không thể vì cái nhà đó mà cung khai rồi. 
"Ổ? Nhìn dáng vẻ cự hận bổn cung này của nàng ta, khiến bổn cung còn tưởng là bất tri bất giác muốn chém hết cả nhà nàng ta." 
"Cái này..." Dương Tuyển thị nghĩ đến những chuyện thường ngày nàng ta sống chung với Tào Tuyển thị, tính toán muốn giúp đỡ Quý phi. 
"Ngươi giết người, giết người..." Tào Tuyển thị vừa sợ hãi, vừa khóc lóc, như bị điên vậy: "Chàng chết rồi, chàng chết rồi!"
"Nương nương, có phải chân đạp cũng mỏi rồi phải không?" Vân Lũ giật mình nói chen vào, bày thể hiện sự lo âu của mình. 
"Có một chút." Bích Đào xem như đã nhìn ra, nàng ta nửa khùng nửa điên, một người rơi vào trong hồi ức, một người lại đang muốn khiêu khích mình. Thật ra nhìn dáng vẻ nàng ta sắp lộ ra, sớm muộn gì cũng sẽ nói ra. Cho nên nàng nhéo tay của Vân Lũ, Vân Lũ quả nhiên biết thời cơ để mở miệng. 
"Đỡ bổn cung đi nghỉ một lát, còn nữa, đổi giày cho bổn cung." Toàn là nước miếng. Mặc dù nàng đã quẹt lên mặt Tào Tuyển thị không ít. 
"Này, ngươi đó!" Vân Lũ đỡ chủ tử đi nghỉ ngơi xong, uy phong lẫm lẫm chỉ vào một cung nữ nói: "Tiếp tục đạp, nương nương ghét ánh mắt của nàng, đừng để nàng ta quay lại." 
Sao mà nói Vân Lũ không hiểu lòng người chứ, Bích Đào ngồi trên ghế gỗ đỏ, nhấp một ngụm trà cười cười, lại nháy mắt với Dương Tuyển thị. Cục diện này xoay chuyển khiến mọi người có chút không hiểu, ngay cả thâm thù đại hận như Tào Tuyển thị cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng ngây ngô run sợ hồi lâu, mới tiếp tục vừa khóc vừa cười nói lung tung. 
Sắc mặt của Hoàng hậu càng xanh mét, nàng đợi một lát, nhìn thấy Bích Đào không có chút động tác nào nhưng lại chiếm quyền không buông, lại không sai bảo gì, không khỏi quát lớn: "Quả thật là hồ nháo mà!" Làm gì có người thẩm án nào để cho phạm nhân nằm thẳng đơ dưới đất để thẩm vấn chứ? Cho dù lúc đầu là do Vinh Tài nhân đẩy nàng ta ngã xuống nhưng sao lại không đè nàng ta quỳ xuống chứ?Không để nàng ta dứt lời, thị vệ mới vừa rồi thay Bích Đào giải vây "cắn chân" đã quay lại nhìn một đám phi tần nương nương cung kính nói: "Nương nương, nàng ta nhận tội rồi."
Còn không đợi hắn nói tỉ mỉ, một câu "Hoàng thượng giá lâm" đã cắt đứt lời hắn. Đầu tiên Hoàng đế đi tới ngồi bên cạnh Bích Đào, nắm tay nàng, thử nhiệt độ một chút: "Có kinh sợ không?"
"Vẫn ổn." Bích Đào nhấc cằm chỉ Vinh Tài nhân: "Là do nàng ta giúp đỡ."
Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe có người đụng phải Quý phi. Hắn bị dọa sợ cả người đổ mồ hôi lạnh, phải biết hiện giờ nàng còn đang mang thai hài tử. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, khó tránh khỏi một trận như Mẫn Quý tần bị mèo dọa kia, suýt nữa thì người lớn hay đứa nhỏ cũng không giữ được. 
"Vinh Tài nhân bảo vệ Quý phi có công, tấn phong làm Quý nhân đi, giữ lại phong hào." Ánh mắt hắn chuyển hướng Vinh Tài nhân, cảm kích và tán thưởng trong đôi mắt sâu thẳm của hắn lại rất ít, ngược lại lại mang theo ý đương nhiên như đạt thành hiệp nghị. Chẳng qua bởi vì mọi người không dám nhìn thẳng vào mắt của Hoàng đế mà Bích Đào lại ở phía bên trái nên không nhìn thấy thôi. 
Ngay một lúc nhảy liền hai cấp, ánh mắt mọi người nhìn phía Vinh Tài nhân trở thành hâm mộ. Chẳng lẽ lấy lòng Quý phi đã trở thành một trong những đường tắt trong cung sao? 
Hoàng hậu cũng đã sớm ngồi xuống từ khi Bích Đào nhập tọa, giờ phút này nhìn thấy Hoàng đế chọn vị trí ngồi bên cạnh Bích Đào thì lại tức giận một trận. Nàng cho người gọi Hoàng thượng tới, cũng không phải vì muốn tạo nên một cục diện "Quý phi càng giống Hoàng hậu hơn" như vậy.
Nàng bị dáng vẻ thẩm vấn lúc đầu của Bích Đào lừa gạt, thiết nghĩ sau khi Hoàng đế ngồi xuống sẽ ngồi giữa nàng và Quý phi, mà chỗ ngồi của Quý phi lại hơi thấp. Dựa theo quy củ, nàng ta cũng không cướp được vị trí của mình. Nhưng nàng lại không nghĩ tới rằng Quý phi không có kiên nhẫn thẩm vấn, đã vào ngồi trước, mà Hoàng thượng lại trực tiếp đi thẳng về chỗ Quý phi. Cục diện khổ tâm dựng lên bị hóa giải như trôi theo dòng nước, sao lại không khiến nàng không tức giận chứ!
Đợi Hoàng đế hỏi tới nguyên nhân, Dương Tuyển thị lại giành trước thị vệ kia một bước nói rõ. Dù sao cũng là nàng nghe theo chỉ thị của Quý phi đi xui khiến nhận tội, cũng có một phần công lao: "Lúc trước thân mẫu có định cho Tào Tuyển thị một phu tế..." Bích Đào trầm ngâm, vừa nghe nói như vậy, nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc tuyển tú trong lòng Tào Tuyển thị không bình tĩnh, quả thật giống như không có chút ràng buộc với người và chuyện ở ngoài cung. Nhưng lúc đó nàng thấy nàng ta dường như không muốn tiến cung... 
"Sau đó vị hôn phu của nàng ta bị người trong tộc Tiết thị... đánh chết."
Giống như bổ sung vào lời nói chưa hết của Dương Tuyển thị, Tào Tuyển thị đột nhiên gào thét chói tai: "Đều do Quý phi! Nếu không phải nàng ta, thì đám hôn quan kia sao không phán người kia tội chết chứ! Chàng chết thảm như vậy! Tại sao người kia lại không chôn theo chàng chứ!" 
"Ha, ha ha ha..." Nàng ta sặc đến chảy nước mắt, vẫn tiếp tục cười: "Nếu hắn ta không thể chôn theo thì ta để Quý phi chôn theo! Để cho hài tử của nàng ta cùng chôn theo!" 
Hoàng đế giận dữ, đang định giơ tay xử trí, Bích Đào ngăn cản hắn: "Nàng ta nói phu tế, có phải là người trong tộc Ngô Tiệp dư không?"
Triệu Trung Tín khom người tiến lên, thay cho Hoàng Đế đang suy nghĩ trả lời: "Hồi bẩm nương nương, chỉ e chính là thứ đệ của người và người nhà của nàng ta phạm vào kiện cáo." 
Chỉ có chuyện này mới dính líu tới Quý phi. Chuyện này Bích Đào từng nhìn thấy trong thư phòng của Hoàng đế, sau khi xử đơn giản cũng không chú ý sau đó thế nào, chỉ biết chuyện này cũng chỉ là lỡ tay giết lầm, cho nên không xử tử hình. Dĩ nhiên, nếu như đổi thành Ngô Tiệp dư kia chức vị cao hơn nàng, nói không chừng lại có cách xử khác. Nàng nhìn thấy Tào Tuyển thị ngã dưới đất chật vật không chịu nổi, không khỏi trầm tư. Nàng cảm thấy vốn Tào Tuyển thị không có ý định dùng cách này báo thù nếu không phải lúc tuyển tú sao lại hoàn thành một cách thờ ơ cho qua chứ, mới vừa rồi lại hết sức khiến mình rơi vào hồi ức, mới có thể dùng giọng điệu tràn đầy hận ý để nói ra hết thảy. Chuyện này không liên quan tới tình cảm sâu nặng, mà có liên quan tới tính cách một người. Bích Đào cảm thấy, Tào Tuyển thị quả thực là một cô nương nhút nhát xấu hổ. Mà muốn nàng ta có phần dũng khi này, người khuyến khích giật dây đến tột cùng là ai? Bích Đào quét mắt nhìn một lượt bữa tiệc không lộ dấu vết, lại nói với Hoàng đế: "Hoàng thượng giao cho thiếp thân xử lý có được không?"
"Nương nương, người đang mang long thai, không thể dính huyết tinh được..." Dương Tuyển thị nghe vậy lập tức lên tiếng khuyên giải, trong giọng nói mang theo lo lắng quá mức. 
Tuy Hoàng đế không quá tin vào thần quỷ nhưng chuyện liên quan đến hài tử, hắn cũng cảm thấy để Bích Đào hạ mệnh lệnh này cũng không có ích gì với thân thể nàng. Hắn trấn an vuốt vuốt tay của nàng: "Vẫn nên để trẫm thay nàng hao tâm tổn trí đi."
"Thiếp không chịu." Bích Đào không cảm kích chút nào, nhõng nhẽo nói: "Chàng không để cho thiếp xử trí nàng ta, thiếp mất hứng. Bảo bảo cũng không cao hứng."Muốn nàng dùng lời ngon tiếng ngọt tìm lý do để khuyên Hoàng đế thì trì hoãn thời gian rất nhiều, vẫn là chiêu này có tác dụng. Chẳng qua lúc này nàng tận lúc đè thấp giọng nói, khiến người xung quanh chỉ cảm thấy Bích Đào thì thầm với Hoàng thượng mấy câu, Hoàng thượng liền đồng ý, cũng không hề biết Quý Phi nương nương ở ngay trước mặt mọi người mà nũng nịu rắc thính với Hoàng thượng. 
"Vậy cứ tùy nàng thích thế nào thì làm thế đó." Hoàng đế bất đắc dĩ xoa xoa trán. 
Bích Đào ngồi thẳng thân mình, lại nheo mắt nhìn Tào Tuyển thị, ung dung thong thả nói: "Nếu nàng ta làm chân bổn cung bị thương, vậy bổn cung..." Nàng triệu thị vệ kia tới, thấp giọng phân phó mấy câu, thị vệ lĩnh mệnh. 
Ngay lúc chúng phi tần cho là nếu nàng không phải muốn chặt đứt chân người ta để phát tiết thì chính là mang về thận hình tư từ từ hành hạ, mấy thị vệ áp giải Tào Tuyển thị lên trên đài. Trên đài vẫn còn giữ nguyên bố trí "Biển lửa" lúc gánh xiếc Khánh Nguyên biểu diễn "Xuống biển lửa", một đường trải đầy hạt sắt. Quay nhìn lại, những hạt sắt đó được đốt nóng đỏ hồng, cực nóng. 
"Hôm nay bởi vì chuyện của Tào Tuyển thị, quấy rầy hứng thú của mọi người. Không thể để mọi người cao hứng tới mà lại mất hứng đi về được..." Bích Đào cười nhìn một vòng phi tần đang ngồi: "Bổn cung đã sắp xếp nàng ta lấy công chuộc tội, biểu diễn một đoạn cho mọi xem." 
Vừa nói, Tào Tuyển thị kia liền bị người khác từ phía sau đẩy một cái, đẩy lên trên đường hạt sắt nóng. Trong khoảnh khắc đó, liền nghe tiếng thét chói tai không thể đè nén vang vọng khắp cả rạp hát nhưng bởi vì cổ họng nàng ta bị thương nên trong giọng the thé lại mang theo khàn khàn, như ngựa hí lại như khóc thút thít, giống như quỷ hồn bò lên từ Tu la địa ngục, tội lỗi quấn thân, không thể cứu được. 
Cho dù nàng ta muốn chạy trở về cũng sẽ bị thị vệ đẩy lại một lần nữa. Mà hạt sắt nóng lại giống như đao sắc bén, phá vỡ phòng vệ mà nàng ta giả trang, chỉ còn lại tiếng khóc, khổ đau và run rẩy của nàng ta. 
Người từng mang chân không đi qua đá cuội đều biết bởi vì đi đau cho nên biết rằng khi đi trên đá khác cũng sẽ đau, nhưng nếu như không tự chủ được mà muốn nhảy qua. Đi trên con đường nỗi đau vô tận, nhưng lại muốn có một nơi không đau nữa, thì chỉ có thể được giải cứu mà thôi. Nhưng chỉ có thể là vọng tưởng. 
"Nương nương." Vân Lũ được phân phó giám sát đi tới, cẩn thận thấp giọng áp tai nàng nói: "Sắc mặt Ngô Tiệp dư và Trinh Bảo lâm không đúng."
Trong hoàng cung hiếm có phi tần nào dám xuất hiện xem hình phạt, cho dù người kia có công lực che giấu cao siêu, Bích Đào mượn tiếng xem xiếc này để không khiến cho người khác có cơ hội chuẩn bị tâm tư và phản ứng, nội tâm các nàng che giấu cũng sẽ không thể trốn tránh mà lộ ra. Mà cho dù chúng phi tần cũng sẽ sợ hãi run rẩy xem một màn trước mắt này nhưng biểu tình và ánh mắt của kẻ đầu sỏ cũng sẽ không giống, các nàng càng sợ hãi, sợ hãi rằng quá trình hình phạt tiếp theo sẽ rơi lên đầu mình. 
Bích Đào cho là trong thời gian ngắn Ngô Tiệp dư sẽ không có hành động thiếu suy nghĩ, chẳng qua nếu Ngô Tiệp dư rõ ràng đã giao chuyện này cho Trinh Bảo lâm, đạt thành hiệp nghị với nàng ta thì cũng không phải không có khả năng. Hiện giờ trong hoàng cung có thể cùng tranh với nàng, lại bởi vì nàng cản đường mà vội vàng muốn diệt trừ nàng thì một người là Hoàng hậu, mà người còn lại là Trinh Bảo lâm. 
"Lát nữa về nói chi tiết hơn."
"Vâng." Vân Lũ đứng thẳng, lui về sau mấy bước đứng im. Hình phạt của Đại Nguyên tàn khốc hơn mấy triều trước, có thể nói là tinh hoa. Cho nên Bích Đào mới bảo làm như vậy, Hoàng đế chỉ cảm thấy có thể xếp vào một trong những hỏa hình, ngược lại cũng không ngạc nhiên chút nào, hoặc cảm thấy quá mức tàn nhẫn. Mưu hại hoàng tự quả thực là tội lớn, chưa trảm cả nhà, chỉ xử trí một mình nàng ta thì cũng không có gì quá đáng. 
"Được rồi." Bích Đào mở miệng. Vân Lũ vỗ tay làm một động tác tay, lập tức có người đưa Tào Tuyển thị đến bên chỗ đất trống bên cạnh không ảnh hưởng đến sân khấu. Cả người nàng đỏ như con tôm, tóc tai tán loạn, mồ hôi ướt cả người, lại có vệt than đen dơ bẩn khắp nơi. Thê thảm nhất chính là đôi chân kia của nàng ta, giày thêu tinh xảo dính sát vào trong thịt, cả một khối đều đen như than, trên có ngón chân còn có một chút lửa còn chưa tắt hắn, tựa như chỉ khẽ đụng vào thì sẽ biến thành tro bay đầy đất. Sống không bằng chết. 
Sau lưng mọi người đã đổ mồ hôi nhễ nhại, nếu không phải có người khác nhắc nhở cảnh cáo thì e là đều đã khóc thành tiếng.
Một từ "Xuống biển lửa" kia không làm mất đi tính văn nghệ, cũng không làm tăng lên tính văn nhã uyển chuyển của nữ nhi chúng ta." Bích Đào ở trước vẻ mặt kinh hồn bất định của mọi người mà cười nói yêu kiều: "Không bằng lấy tên điệu của bài "Bộ bộ kiều" để đặt tên cho màn biểu diễn này của Tào Tuyển thị đi. Mọi người cảm thấy thế nào?" 
Đây là từng bước đau, từng bước la hét a. Chúng phi nhất thời cảm thấy lòng bàn chân nóng rát. 
Bích Đào thu lại ý cười, đôi mắt đen nhánh trầm xuống, trong giọng nói có nhàn nhạt uy hiếp: "Sau này nếu có người muốn biểu diễn mua vui như Tào Tuyển thị vậy thì bổn cung nhất định tác thành cho nàng ta." 
---
Từ Ninh cung. 
"Cô mẫu, Tiết Quý phi đó..." Mẫn Quý tần nhắc tới cái tên này thì rùng mình: "Người, nếu người không ngăn nàng ta lại thì nàng ta sẽ lật cả nóc hậu cung này!" 
Trên hương án nhỏ khói lượn lờ, Thái hậu nửa khép mắt, se một viên phật châu, thật lâu không lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.