Edit: Huyền Hiền nghi 
Beta: Mai Thái phi 
Ai mà không muốn mình có một thanh danh tốt, thể hiện bản thân mình khoan dung hào phóng? Dù là không muốn, khi giở giọng châm chọc cũng phải quanh co lòng vòng, miễn để truyền ra ngoài thì thật không dễ nghe. Những lời Tiết Bích Đào vừa nói ra, khiến cho tất cả đám đông đều im lặng. Ngay cả Mẫn Tiệp dư đang giả vờ lau nước mắt cũng ngừng khóc, có chút không theo được mạch cảm xúc. 
Bị gián đoạn như vậy, dù Mẫn Tiệp dư có chân tình chân ái đi nữa cũng không thể diễn tiếp được. 
"Mẫn Tiệp dư không khóc nữa hả?" Tiết Bích Đào cười hỏi một câu, cũng không chờ nàng ta đáp liền nói tiếp: "Không khóc nữa là tốt, không lại khiến cho Hoàng thượng anh minh của chúng ta đi ngang qua đây cảm thấy đau đầu". Năm chữ "Hoàng thượng đi ngang qua" được nàng nhấn mạnh hơn bình thường. 
Thoáng chốc mặt Mẫn Tiệp dư trắng bệch. 
Làm sao nàng ta biết được? 
"Tốt tốt, đều đã là mẫu thân" Tiết Bích Đào nhìn sắc mặt của nàng ta thì biết mình đã đoán đúng rồi, lúc này nàng cười thật khoan dung: "Không phải vừa mới còn luôn miệng nói "vì hài nhi trong bụng" sao, nếu quỳ lâu không cẩn thận bị sẩy thai, đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ khóc đâu". 
Mặt Nhữ Ngôn cũng trắng bệch, nàng có trực giác là hỏng rồi. 
Quả nhiên Mẫn Tiệp dư bị lời ngoài ý trong thể hiện rõ ý "Nàng cũng chỉ là hư tình giả ý dựa vào chuyện hài tử" của Tiết Bích Đào khơi dậy ý chí 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nang-tranh-thu-tinh-cam/1606479/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.