Edit: Nguyên Phi Beta: Ka Thái Hậu Hoàng đế đột nhiên thấy bực, hắn không biết tại sao bản thân đối với những việc này lại trở nên do dự không quyết đoán như vậy. Hậu cung phi tần đều phải dựa vào hắn, dựa vào sủng ái của hắn mà có được tiền tài, quyền lợi, địa vị, hắn cần gì phải để ý đến suy nghĩ của các nàng? Có khả năng nguyên nhân chính là hắn đã để tâm quá nhiều đến tiểu nữ nhân này, cho nên khi nghe được nàng không giống với tưởng tượng của mình, liền sinh ra bất mãn. Thậm chí, còn có chút mất mát mà hắn không thể chấp nhận. "Hoàng thượng." Thanh âm ngọt ngào vang lên bên tai, tiếp theo là mùi hương cháo trắng bay vào mũi, mùi hương có thể làm cho hắn tưởng tượng ra được vị của nó, thơm ngon mà không ngấy. "Ăn mấy ngụm bệnh liền tiêu tan." Nàng dỗ ngọt như dỗ hài tử, không khỏi làm Hoàng đế muốn cười. Nguyên bản là bực mình, huống hồ lại không phải là bệnh thật, nhưng nhìn nàng bưng một chén cháo trên tay dụ dỗ, quả thật là khó có thể từ chối. Thời điểm Tiết Bích Đào định lau miệng giúp hắn, Hoàng đế đột nhiên đẩy tay nàng ra, đứng lên. Hắn xoa xoa ấn đường, như là khó chịu, lại như là hoang mang, lại xua tay ngăn động tác gọi Thái y của nàng lại: "Cho Thái y trở về đi, trẫm không có việc gì." Không đợi Tiết Bích Đào khuyên liền nói tiếp: "Trẫm còn có chính vụ..." Hắn thấy thần sắc Tiết Bích Đào thoáng chốc vô thố thì dừng một chút, đặt nàng lên giường dém kỹ góc chăn mới đối mặt nói: "Đừng lo lắng, phải cẩn thận chiếu cố chính mình." Độ ấm lòng bàn tay Hoàng đế truyền đến tay Tiết Bích Đào, nàng nắm xong lại buông: "Hoàng thượng nói đúng." Sự tình phát triển có chút không đúng, nàng có thể nhạy bén phát hiện được, nhưng không thể làm việc lỗ mãn. Có thể nhân cơ hội này suy nghĩ kỹ càng lại một chút. Ước chừng là có chỗ nào nhầm rồi đi? Hay là Hiền phi ngáng chân có tác dụng? Đợi Hoàng đế ra khỏi Dực Khôn cung, Vân Lũ do dự một lát, khó hiểu nhỏ giọng hỏi: "Chủ tử, có cần nô tỳ đi tra một chút hay không?" Cử chỉ của Thánh thượng thật khó hiểu, rõ ràng đang tốt, chủ tử chiếu cố cũng tận tâm tận lực, sao tự dưng lại muốn đi? Ai không biết "xử lý chính vụ" là cái cớ Hoàng đế thường dùng cơ chứ. Tiết Bích Đào lắc đầu, trầm ngâm: "Suy nghĩ cẩn thận một chút đã." Vân Lũ lúc này không nghe chủ tử nói, vẫn khuyên can: "Chủ tử, khổ tưởng vô ích. Giống như trước kia chủ tử đã dạy nô tỳ, chủ tử hỏi tại sao Lệ Tần lại như thế.Nô tỳ vẫn là câu nói kia: Nếu muốn phân tích một sự kiện, tất yếu phải xâu chuỗi tất cả chi tiết lại với nhau, không có manh mối mà suy đoán, sẽ không bao giờ tìm ra được sự thật." Tiết Bích Đào cân nhắc lời nàng nói xong, mỉm cười: "Lời này không phải không có đạo lý, có điều thánh tâm khó dò, không phải xâu chuỗi manh mối là có thể tìm ra tiền căn hậu quả. Còn chưa biết chừng sẽ bị những manh mối này làm cho hoa mắt chóng mặt." Nàng có thể đại khái đoán được là do Hiền phi sài ám chiêu, nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán, không thích hợp nhiều lời, chỉ có thể hàm hồ cho qua. Tuy lời này có lý, Vân Lũ vẫn là không muốn chủ tử vì việc này mà buồn trong lòng. Kỳ thật nàng cảm thấy nương nương nhà mình đã là người rộng rãi nhất rồi. Chỉ cần có chuyện buồn lòng, trò chuyện cùng chủ tử một lát, mọi buồn lòng đều bay biến mất. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân Hoàng thượng thích cũng như sủng ái chủ tử đi? Nàng không muốn tính tình khó có được trong cung này của chủ tử bị những việc này làm dần dần mất đi. Thấy nàng chưa từ bỏ ý định còn muốn nói thêm, Tiết Bích Đào cười, giả vờ giận dữ: "Được, muốn tra liền tra đi." Dù sao cũng không có manh mối, miễn cho các nàng tâm thần không yên, làm việc mà tâm đều đặt ở bên này. Vân Lũ thấy chủ tử tươi cười, không có ý muốn trách cứ nàng, cũng cười theo: "Đa tạ chủ tử." "Độc mộc không thành thuyền[1], không có người giúp đỡ, sợ là sẽ không lo liệu được nhiều việc." Tiết Bích Đào tự đáy lòng cảm thán. Nha hoàn cổ đại trung tâm như một, nàng tuy rằng khó có thể lý giải tâm tính các nàng, nhưng cũng thật sự cảm thấy bớt lo. [1]Độc mộc không thành thuyền: chỉ một khúc gỗ không thể nào đóng thành một con thuyền. Ít nhất tương lai khi nghiền ngẫm tâm tư cẩu Hoàng đế, không cần lo lắng nội bộ mâu thuẫn. Triệu Trung Tín đứng bên cạnh kiệu, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng lại nói thầm. Vạn tuế gia hôm nay không biết bị làm sao vậy? Đuổi vài vị đại các nội thần đi xong cũng không biết có đi Dực Khôn cung hay không, lại ngồi ở đó phát sầu hồi lâu! Cuối cùng còn để Tiểu Ngoạn Tử đánh phấn thành một bộ dáng bệnh, còn không phải đã hù Chiêu nghi nương nương một trận sao! Cứ nghĩ vạn tuế gia là muốn hưởng thụ cảm giác Chiêu nghi nương nương quan tâm cùng lo lắng, ai biết không bao lâu liền rời khỏi, lại còn cau mày, nhưng bộ dáng nhìn thế nào cũng không giống không vui. Dung mạo cùng thanh âm của Chiêu nghi nương nương, đúng là làm lòng người mềm nhũn, nam nhân nào thấy mà không bị thu phục? Ngay cả bọn hắn - những kẻ không còn nam căn, cũng cảm thấy động tâm đây. Này cũng không phải là nói hắn, hắn cũng chỉ là nghe được từ vài tiểu thái giám trộm nghị luận hậu cung phi tần. Nếu không phải một cái ho khan của hắn làm cho bọn họ giải tán, không chừng bọn họ còn nói nhiều thứ kì quái hơn. Vạn tuế gia thật sự bệnh mà khó ở thì không nói, nhưng đây rõ ràng là giả bệnh. Ngay cả Trân Chiêu nghi cũng không giải được nan đề này, vậy bọn họ coi như gặp tai ương rồi. Hắn chính là kẻ có thể đoán được thánh ý, nếu không cũng không leo lên được đến vị trí này, có điều hiện giờ ngay cả hắn cũng không có biện pháp. "Triệu Trung Tín." Hoàng đế ngữ điệu thường thường gọi hắn một câu. Hắn vội vàng ngừng ý nghĩ đến trước mặt đáp lời: "Có nô tài." "An Tuyển thị ở cung điện nào? Đến chỗ nàng đi." Hô hô, Hoàng thượng sẽ không phải là giả bệnh cuối cùng bị bệnh thật chứ? Vậy mà hôm nay đổi tính. Có điều câu này hắn một khắc cũng không dám tiếp tục nghĩ tới, nhanh chóng vứt ra sau đầu. Không quên nhắc nhở Hoàng thượng: "An Tuyển thị vừa thăng phân vị, vẫn ngụ tại Trữ Tú cung." Chủ tử không nhớ được những việc vặt vãnh này, bọn họ làm nô tài có phận sự phải nhắc nhở chủ tử, miễn cho chủ tử làm ra sai lầm trong lòng tức giận. Hắn thấy Hoàng thượng đối với chuyện này không tỏ ý kiến, thoáng yên tâm. Không liên lụy đến hắn là tốt rồi. Thời điểm Hoàng đế đến, An Tài nhân đang chơi đùa cùng Tứ Hoàng tử. Ngón tay nhẹ gãi hàm dưới, hài tử bốn tháng giống như cún nhỏ được gãi thoải mái, phát ra thanh âm "ha ha", tay còn vùng vẫy. Cảnh tượng mẫu tử chơi đùa này làm bầu không khí trở nên ấm áp nhu hoà. Mà An Tài nhân cũng không giống An Tuyển thị chất phác trước kia hắn nhìn thấy. Hạ nhân không thông báo, lúc này An Tài nhân mới phát hiện Hoàng đế giá lâm, vội vàng ôm nhi tử đứng lên hành lễ, Hoàng đế xua tay ngăn nàng lại. Hắn cũng là ma xui quỷ khiến, nhớ lại lời Hiền phi nói liền đi tới đây. Nghĩ một hồi, không khỏi vì hành động của bản thân mà cảm thấy ảo não. An Tài nhân dỗ nhi tử xong liền trao cho vú nuôi, đảo mắt thấy Hoàng thượng cau mày, không biết mình đã làm gì khiến hắn tức giận, rất là hoảng sợ. Lại nhìn thấy sắc mặt Hoàng thượng, không khỏi quan tâm hỏi: "Hoàng thượng không khoẻ sao?" Đến khi ánh mắt trầm đục khó dò của Hoàng đế quét tới, nàng mới phảng phất cảm thấy mình nhiều lời, liền yên lặng cúi thấp đầu. Hoàng đế như suy tư gì đó. An Tài nhân nhìn Hoàng đế nhịn không được lo lắng, đỡ Hoàng đế đến mép giường, lúng ta lúng túng nói: "Hoàng Thượng ngồi." Kỳ thật nàng muốn Hoàng đế nằm xuống nghỉ ngơi một lát, phàm là thân thể không thoải mái, nằm nghỉ cùng uống nước nhiều một chút liền tốt. Có điều vì ánh mắt của Hoàng đế, những điều muốn nói đều trôi ngược lại xuống bụng, nàng nhịn không được âm thầm than thở, sao mình lại không có tiến bộ như vậy. Hoàng đế cũng nghe theo lời nàng ngồi xuống, đơn giản hắn không phải thật sự bị bệnh, ngồi cùng nằm không có khác biệt bao nhiêu. Đối với lời nói không tốt của nàng cũng không truy cứu. An Tài nhân không thong dong như Tiết Bích Đào, chỉ cần an ổn ở trong Nhất Can cung. Nàng phỏng đoán từ sắc mặt Hoàng đế, có lẽ là nhiễm phong hàn, muốn thỉnh Thái Y, rồi lại rối rắm liệu Hoàng thượng không cảm kích còn trách mình nhiều chuyện hay không?! Lại nghĩ đến mình cũng biết chút y thuật, có thể bắt mạch cho Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng chắc sẽ không tin nàng. Cứ phân vân như vậy mà trì hoãn canh giờ, Hoàng thượng thấy nàng chỉ im lặng không nói gì đứng ở nói đó, trong lòng không có kiên nhẫn. Nếu vẫn cứ đứng đó như đầu gỗ, vừa chạm phải ánh mắt của hắn cử chỉ đã kinh hoảng vô thố, vậy liền giống hệt như suy nghĩ của Hiền phi, vậy kẻ bị khó chịu nhất định sẽ là hắn. "Được rồi" Hoàng đế thở dài, không ngồi bao lâu liền chuẩn bị dẹp đường, hồi Dưỡng Tâm điện tự mình thanh tịnh. "Hoàng thượng..." Lúc này An Tài luống cuống, vội vàng há mồm muốn lưu hắn lại, nhưng lại cứng lưỡi, không biết nên nói như thế nào. Tinh Tinh mới vừa bưng trà lên đang đứng ở bên cạnh không ngừng ra hiệu, sau mấy lần chần chờ cuối cùng nàng cũng nói ra lời: "Hoàng Thượng, thiếp, thiếp thân thấy sắc mặt ngài không tốt, hẳn là có chứng bệnh. Thiếp có chút tinh thông y thuật, nếu Hoàng thượng không muốn thỉnh Thái y, vậy để thiếp bắt mạch cho ngài có được hay không?" Hắn chưa từng quan tâm nhiều đến An Tài nhân, cho nên cũng không biết nàng xuất thân từ hạnh lâm[2] thế gia. Bởi vậy cũng không biết nàng còn có tài năng này, hiện tại nghe thấy cũng có chút kinh ngạc. Huống chi hắn vẫn luôn cho rằng nàng chất phác vụng về, nhưng từ những lời này có thể thấy nàng vẫn luôn chú ý đến mình, cho nên mới có ý nghĩ mình không muốn mời Thái y, xác thật là có chút thông tuệ như lời của Hiền phi. Nhưng mà...... [2]"Hạnh lâm" 杏林 rừng hạnh. "Đổng Phụng" 董奉 người nước Ngô thời Tam Quốc, ở ẩn ở "Lư San" 廬山, chữa bệnh cho người không lấy tiền. Người bệnh nặng mà khỏi, ông trồng năm cây hạnh, người bệnh nhẹ mà khỏi, trồng một cây. Chỉ mấy năm sau có hơn mười vạn cây hạnh thành rừng. Về sau "hạnh lâm" 杏林 chỉ giới y học. Hoàng đế nhìn nhìn nàng, trong lòng lại thở dài một hơi. Miệng lưỡi so với trước kia coi như đã tốt hơn không ít: "Không cần, trẫm không ngại, không cần quan tâm." Nói xong vẫy tay gọi Triệu Trung Tín, không nhìn đến An Tài nhân, bước chân đến bậc thềm, nhanh chóng quay về Dưỡng Tâm điện. Hắn vẫn cảm thấy toàn thân có một loại cảm giác không nói nên lời, rõ ràng là không bị bệnh, lại vẫn không thoải mái. Cái này làm cho hắn không khỏi tâm phiền ý loạn. Kỳ thật hắn cũng không có ý thức được, cho dù An Tài nhân có biểu hiện tốt gấp trăm lần trước mặt hắn, quan tâm chăm sóc hắn chu đáo, cho dù có là một người hoàn toàn phù hợp với ý nghĩ của hắn, ánh mắt đế vương vẫn như cũ, chỉ muốn truy đuổi thứ hắn muốn truy đuổi. Chung quy là không muốn một thứ chỉ có thể tạm chấp nhận. Thời điểm Tiết Bích Đào lấy tư thế giải nan đề để nghiên cứu tâm tình "trời u ám nhiều mây" của Hoàng đế, cùng với thứ gọi là "nữ nhi tình trường" của Hoàng đế. Bùi Duẫn Nhi nhân đại phong hậu cung mà tấn Tài nhân đang theo cung nhân tiến vào thính đường Trường Xuân cung. Nàng như là sợ tuyết đọng trên áo choàng rơi xuống làm dơ thảm, thật cẩn thận cởi xuống giao cho cung nữ đứng một bên. Cung nữ cầm áo choàng đợi nàng đi vào xong không khỏi cười nhạo: "Quả nhiên là xuất thân gia đình bình dân, trách không được xuống ngựa sớm." "Ha" cung nữ đứng đối diện quăng cho nàng một cái ánh mắt: "Chủ tử thị phi há là chúng ta có thể nghị luận?". Dứt lời, nàng mới hảo tâm nhắc nhở, thấy nàng ta không cho là đúng cũng có chút buồn bực, nghĩ nghĩ xong liền bỏ thêm một câu: "Nếu Hoàng hậu nương nương không cần nàng, hà tất để cho nàng tiến vào cửa? Đừng lại lắm miệng, đừng để cô cô bắt được, lúc đó mới thật sự là xuống ngựa." Cung nữ kia thoáng nhìn thấy cô cô từ xa xa sắp đi tới, không có ý định tiếp tục cãi, vội vàng thẳng tắp thân mình, biểu tình nghiêm túc đúng chỗ. Đến khi nữ quan được gọi là "cô cô" kia đi đến trước mặt, thấy hai nàng an phận thủ thường, gật gật đầu. Nếu làm việc không tồi, cũng có thể cất nhắc một chút. "Thiếp thân thỉnh an Hoàng hậu nương nương, chúc nương nương phượng thể an khang." Bùi Tài nhân ngoan ngoãn chu toàn lễ nghĩa, chờ Hoàng hậu cười miễn lễ, mới nhẹ nhàng đứng lên. Diễn sợ hãi kính cẩn đến đúng cả mười phần. Hoàng hậu vừa lòng phân phó dọn chỗ, châm trà, từ từ đề ra câu chuyện: "Bùi Tài nhân hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi đến tìm bản cung nói chuyện phiếm?" Phi tần thỉnh an phần lớn là vào sáng sớm, hiện tại canh giờ thỉnh an cũng đã qua. Bùi Tài nhân không chút hoang mang trước tiên hỏi Hoàng hậu phượng thể khang phục như thế nào, lại nịnh hót phong thái Hoàng hậu không suy giảm theo năm tháng một hồi, lại khen đến hoa tai vàng nạm bảo đang lung lay của Hoàng hậu, sau đó mới bắt đầu dẫn câu chuyện vào đề tài chính. "Làm khó Hoàng hậu nương nương, hôm nay thiếp thân đến là có chuyện quan trọng liên quan đến Trân Chiêu nghi muốn nói với Hoàng hậu, không biết..." Nàng cố tình dừng một chút, ra vẻ thần bí không hợp với thân phận thấp hèn của nàng. Thần thái lộ ra một chút lo lắng thấp thỏm, sợ Hoàng hậu sẽ không chấp nhận. Điệu bộ này Hoàng hậu đã rất quen thuộc, hoặc là nói hậu cung không phải chưa từng có. Vẫy lui cung nhân, chỉ để lại một mình Kim ma ma: "Nói đi!" Bùi Tài biết Kim ma ma là tâm phúc của Hoàng hậu, không có bất mãn, trực tiếp đem chuyện một cung nữ bên người Trân Chiêu nghi mờ ám, cùng với mấy ngày quan sát của nàng nói cho Hoàng hậu nghe. Giữa Hoàng hậu không có con trai cùng sủng phi có mâu thuẫn hay không, đều là chuyện mọi người cho dù biết cũng chỉ giữ trong lòng không dám nói ra. Ấn đường Hoàng hậu nhăn lại, cho thấy là nghe lọt được, sắc mặt khẽ biến hỏi: "Ý tứ là nói cung nữ này có âm mưu?" "Thực lực thiếp thân hữu hạn, tiếp cận quá mức sợ sẽ bứt dây động rừng, cho nên tra xét hồi lâu, chỉ cảm thấy nàng ta có gì đó mờ ám, cụ thể như thế nào còn chờ nương nương xác nhận." Nàng tìm từ cực kì cẩn thận. Tỏ vẻ nàng không có đủ thực lực, giao quyền làm chủ lại cho Hoàng hậu: "Thiếp thân nghĩ, cờ tốt hay cờ xấu đều phải xem bản lĩnh của người chơi cờ. Thiếp thân tự nhận bản thân không đủ bản lĩnh, nếu như nương nương có hứng thú, sao không thử xem, coi như là giết thời gian." Hoàng hậu nghe nàng nói như vậy, lộ ra chút ý cười: "Ngươi cũng là một người cơ linh." Trách không được ban đầu có thể học theo Trân Chiêu nghi một chút bản lĩnh khiến Hoàng thượng vui vẻ. Chỉ tiếc ở trong cung lâu ngày, cùng Hoàng thượng sủng ái, tư thái cùng khí chất của Trân Chiêu nghi đã không ai có thể bắt chước theo được, bằng không nàng cũng là một quân cờ tốt. Bùi Tài nhân khiêm tốn cùng nhàn thoại vài câu xong, lại chờ Hoàng hậu đáp ứng mấy yêu cầu nhỏ về cải thiện nơi ở mới cáo từ trở về. Nàng cầm điều kiện đến không phải chỉ để trao đổi chút chỗ tốt này, có một số việc, cần phải làm từng bước. Ban đầu nàng thua chính là vì quá mức nóng nảy. Bàn tay được bảo dưỡng kỹ càng của Hoàng hậu khẽ nâng, chạm đến hoa tai Bùi Tài nhân vừa mới thuận miệng khen ngợi, chạm đến tơ vàng ngọc lam. Ngọc nhiều mặt phản chiếu ánh sáng loé ra, trong mắt Hoàng hậu cũng có cái gì đó chợt loé rồi biến mất. "Ma ma, đi tra xét xem, sau đó..." Nàng không lãng phí nhiều thời giờ, chỉ một khắc như vậy đã nghĩ ra biện pháp chu toàn, phân phó bố trí những gì cần làm tiếp theo. Thật là buồn ngủ liền có gối đầu đưa tới, nàng nhấp một ngụm trà, thoải mái mà cảm thán.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]