“Ngày mai chính là Rằm tháng bảy rồi.” Bích Đào với vài cung nữ ngồi quanh bàn, đang gấp đèn thả trên sông cho Rằm tháng bảy, siêu độ cho tàu thuyền bị đắm. Nàng cầm một tấm giấy hình chữ nhật, học người khác gấp đôi lại, lại gấp làm bốn góc thì động tác trên tay chậm lại, nghiêng đầu vui đùa với Vân Lũ: “Người trong cung sợ là không biết sợ hãi đến thế nào đâu.” Vân Lũ lưu loát gấp một chiếc thuyền nhỏ kiểu hoa sen, nghe vậy cười theo: “Các nàng thế nào, không liên quan đến chủ tử. Chủ tử đều có thần phật phù hộ, đảm bảo quỷ quái không dám tới gần.” “Cũng phải nói cho rõ ràng. Chỉ là trong lòng có vấn đề thì dễ dàng sinh quỷ thôi.” Bích Đào tụt hẳn cảm xúc, nhớ tới những chuyện đã qua. Nếu như thế giới này thật sự có ma quỷ, chỉ sợ sau khi nàng hóa thành lệ quỷ không buông tha đầu tiên chính là bản thân mình. Chỉ là trong cung chém giết, cho tới bây giờ không chứa được sự lương thiện. Nàng không lo không sợ, thì tự nhiên sẽ không sinh ra tâm ma. Không nói gì khác, mọi người chỉ là tự mình dọa mình mà thôi. “Chủ tử cho tới bây giờ không phải là người thích nghĩ ngợi lung tung.” Vân Lũ cười, bắt được Phụng Tử mang trà tới: “Phụng Tử tỷ, hôm nay là ngày mấy? Chúng ta nên nhớ thật kỹ, ghi chú lại ngày này, sau này kiếm lại cũng thuận lợi. Tỷ có từng thấy qua chủ tử đa sầu đa cảm vậy chưa?” “Ngươi là tiểu ni tử (cô gái nhỏ) tinh ranh!” Cánh tay Phụng Tử bị kéo một cái, nhanh chóng ổn định thân thể, khó khăn lắm mới khiến cho nước trà trên khay gỗ ngừng gợn sóng, trên gương mặt cẩn thận cung kính xưa nay hơi không vui, cười trách nàng: “Làm việc không cẩn thận, may mà trà của chủ tử không đổ, bằng không…” “Bằng không, tỷ tỷ cũng chỉ có thể pha lại một ly khác thôi.” Vân Lũ giấu ý cười, biết rõ Phụng Tử làm người cẩn thận cẩn trọng nhất, chắc chắn sẽ không vì điều này mà cưỡng ép nàng. Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân giống như kẻ khi dễ người thành thật thì không được tốt lắm. Lại lấy lòng cười nói: “Phụng Tử tỷ đừng nóng, tất nhiên muội có chừng mực.” Bên cạnh, Bích Đào chống má nhìn hai nàng trêu ghẹo vui đùa ầm ĩ, từ “suy nghĩ miên man” này đảo qua đến suy nghĩ khác. Hôm qua Thọ Vương như thường lệ xuất hiện trong phòng giống như u linh, hiện tại nàng và hắn quen thuộc hơn nhiều, chỉ cần hắn có chừng mực, thì cũng sẽ không tránh hắn. Khó có được hắn mở miệng là chính sự, nói đến phủ Tướng quân, nàng trước trước sau sau nghe đầy đủ, cũng không nghĩ ra được là chuyện gì. Hai người trao đổi bàn bạc một hồi không cho ra kết quả, Thọ Vương nói trở về điều tra lại, có thể cũng không nhất định không liên quan đến nàng, lần này đến chính là nhắc nhở kêu nàng cẩn thận mà thôi. Trong lòng nàng ấm áp, đã gói một túi trái cây lại nhét vào trong ngực hắn, nói là: “Có một lần gặp ngươi cầm theo một quả anh đào…” Đại khái là thích ăn trái cây. Lại thấy Thọ Vương vẻ mặt dở khóc dở cười rời đi. Nàng nghĩ đến đây, hơi hơi nhếch môi, nụ cười chứa sự đắc ý khi thực hiện được. Thế nhưng lại bị Vân Lũ luôn luôn chú ý đến chủ tử lấy ra làm tấm chắn, vội vàng nói với Phụng Tử: “Phụng Tử tỷ lại dong dài, ngay cả chủ tử cũng cười tỷ kìa. Nhanh đặt trà xuống kẻo mỏi tay đấy.” Phụng Tử không muốn dây dưa với nàng, liền đặt chén trà vào tay chủ tử, cười nói: “Mấy ngày nay khẩu vị của chủ tử không tốt, đây là cam ngâm với mật mang pha trà có vị chua ngọt, cũng có thể làm dịu dạ dày.” Gần đây khẩu vị chủ tử thay đổi nhiều, lúc tốt lúc xấu, thuộc hạ các nàng cũng vì thế mà vắt óc tìm mưu kế. Khi tốt muốn khuyên chủ tử lưu ba phần đường sống, khi xấu thì trăm ngàn như một lại muốn suy nghĩ các loại thức ăn kích thích khẩu vị. Nếu không phải sắc mặt chủ tử hồng hào, thân mình khỏe mạnh, các nàng đã sớm thỉnh thái y đến xem rồi. “Cẩn thận một chút, Phụng Tử tỷ là tốt nhất.” Vân Lũ cười nịnh một câu, cũng không tính nói bậy. Ở trong cung nàng tiếp xúc với nhiều người, hiện tại thấy tình trạng chủ tử như vậy, ngược lại có ý tưởng gì đó lóe qua. Mặc dù tươi cười có dừng một chút, nhưng người khác cũng không phát hiện được. Mộ Vân không nhiệt tình ngồi bên cạnh gấp thuyền hoa sen, thấy các nàng cười đùa vui vẻ thì rất không được tự nhiên, trong đó, tầm mắt nhìn về phía Vân Lũ càng phức tạp. Dù sao nàng là do một tay mình cất nhắc, như lâu lâu dài dài chỉ trải qua dưới tay mình, tự nhiên sẽ không sinh ra tâm tư khác. Nhưng hiển nhiên nàng ấy chậm rãi leo lên trên, hiện tại càng thay vị trí mình ở bên cạnh chủ tử, mọi chuyện lấy chủ tử làm đại cục, thân thiết tin cậy, so với không có kiến thức như nàng thì tốt hơn rất nhiều. Nàng không khỏi cảm thấy chua chát, lại càng muốn xuất ra càng nhiều bản lĩnh, dạy cho chủ tử, như trước kia nể trọng bản thân vậy. Người cũng cần được chú ý, khi phát hiện ánh mắt vốn nhìn chăm chú bản thân mình chuyển sang nhìn người khác thì tâm tình khó tránh khỏi sinh ra biến hóa. Nàng an ủi bản thân một phen, đang muốn dựa vào gần trêu đùa các nàng, đúng lúc nghe được tiếng Sơ Hiểu: “Chủ tử, chủ tử!” thì nuốt xuống mấy lời vừa tới miệng. Bước chân Sơ Hiểu gấp gáp, hai má đỏ bừng, nhưng thấy các nàng thở hổn hển nói: “Chủ tử, Mẫn Tài nhân của Quế Nguyệt Các Hàm Phúc cung nàng…” Nói tới đây, nàng đột nhiên dừng lại. Lúc này khác hẳn lúc tuyển tú, hiện tại chủ tử và Hoàng thượng như keo như sơn, chợt nghe thấy tin tức này không biết sẽ nghĩ sao nữa. Nàng do dự một chút, thấy chủ tử nhìn nàng chằm chằm để chờ nghe, thế mới nói tiếp: “Mẫn Tài nhân được thái y chẩn ra hỉ mạch hai tháng, chính là thái y ban đầu giúp tuyển thị xem mạch bình an xác nhận.” Câu cuối chỉ ra mức độ tin cậy của tin tức. Bích Đào nhăn đôi mi tinh xảo, hỏi Sơ Hiểu: “Từ đâu ngươi biết được?” “Đã truyền khắp trong cung…” Sơ Hiểu nói xong, phát hiện giọng điệu bản thân hơi cao, hạ giọng nói tiếp: “Không chỉ Thánh thượng ban thưởng, thăng nàng làm Ngũ phẩm Quý nhân, cũng kinh động đến Hoàng thái hậu đang lễ phật, thưởng cho không ít dược liệu bổ thân.” “Kinh động Hoàng thái hậu…” Bích Đào cười cười, đến cùng là cháu gái ruột. Thái hậu làm như vậy cũng là thói thường của con người. Lúc này Vân Lũ bất chấp ý niệm vừa lóe lên lúc nãy, nàng nhìn khuôn mặt chủ tử không thấy đau lòng, lập tức nghĩ tới Thái hậu, cũng trầm ngâm nói với chủ tử: “Thái hậu nương nương sợ là đưa cho chúng ta một lời cảnh cáo, cái thai của Mẫn Tài nhân này, lão nhân gia bà là muốn bảo vệ.” “Ngươi nói đúng lắm.” Bích Đào gật đầu: “Không sao, cái thai này của nàng thế nào, dù sao cũng không có quan hệ gì với chúng ta.” Ngụ ý là nàng sẽ không ra tay. Phụng Tử cẩn thận, Sơ Hiểu thông minh, còn lại Vân Lũ là phản ứng cực nhanh với đại cục. Mộ Vân nhìn chủ tớ bốn người trước mắt, trong lòng lại bị cản trở. Tự dưng nàng nhớ đến một câu chủ tử khen nàng lúc tuyển tú: “So với ngươi, tự nhiên là kém hơn.”, hai lần đối lập, không biết thế nào, sinh ra cảm thụ không biết tên. “Còn có một chuyện…” Sơ Hiểu nghiêng đầu, nghĩ nghĩ vẫn nói với chủ tử: “Chủ tử biết nô tỳ không chịu ngồi yên, thường tám chuyện với mấy cung khân khác. Vừa rồi nô tỳ gặp Tố Nguyệt ở chính điện, muốn bắt chuyện với nàng như thường lệ. Đã thấy sắc mặt nàng nặng nề, chỉ đưa tin tức này rồi bảo nô tỳ trở về, khuôn mặt bản thân thì gấp gáp rời đi. Nô tỳ nghĩ vẫn là nói với chủ tử, miễn cho bên trong ẩn dấu chuyện gì nô tỳ không biết.” “Ừ, ngươi làm đúng.” Bích Đào cười, Sơ Hiểu làm người lanh lợi, mặc dù không thể phân tích sự việc, thu thập tin tức tình báo thì lại rất đắc lực. Nàng đang muốn hỏi lại, chợt nghe Vân Lũ bên cạnh nhắc nhở. “Chủ tử, cái thai này của Mẫn Tài nhân khác với An Tài tử lúc trước, chúng ta có làm dáng cũng nên đi nhìn một cái.” Vân Lũ dò hỏi: “Chuyện tiểu cung nữ này, không bằng trước sai người hầu tra qua rồi lại thảo luận tiếp?” Bích Đào quen tùy tính, ở trong cung chỉ cần không vượt quá quy củ, Hoàng đế sẽ không trách tội. Lần này được Vân Lũ nhắc nhở, cũng cảm thấy nên đi xem cho thỏa đáng. Nghi, Mẫn hai người có gia thế tương đương, mà Hoàng đế lại nâng một bên áp một bên, từ trước đến nay ngoài miệng tiện nghi đều để cho Nghi quý nhân chiếm hết. Hiện tại, Nghi quý nhân mang thai trước Mẫn quý nhân, nàng thật có chút tò mò không biết tâm tư của Nghi quý nhân sẽ thế nào. Phi tần chúc mừng, đại khái đều ở Quế Nguyệt các thôi. Không biết từ trước đến nay Nghi quý nhân luôn chu toàn lễ nghi có đi hay không. Nàng ném hai tờ giấy đi, cười nói: “Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt nào.” ---- Mẫn quý nhân nằm trên giường gỗ lê khắc hoa văn chữ Thọ, sau lưng gối nệm lông ngỗng, đang dương dương tự đắc nói chuyện với Nghi quý nhân và vài phi tần khác, trên gương mặt bày ra vô hạn vui mừng. Bích Đào được tiểu cung nữ đưa vào cửa thì thấy một ma ma lạ mặt đang phân phó mọi người mang lư hương sư tử mạ vàng đang cháy xuống, thay hoa quả tươi vào, tản ra hương thơm thoải mái dễ chịu. Ánh mắt ma ma này cay nghiệt, để cho người khác chuyển đi từng vật có thể bị người khác tác quái, thay những bày biện đơn giản khác mà không mất phong nhã. Chỉ sợ là ma ma Thái hậu phái tới rồi. Trong lòng nàng biết rõ. Nàng cười chào hỏi với Trinh quý tần trước, nhân chuyện lần trước, vẫn duy trì mặt ngoài hòa thuận. Tự nhiên, cũng giảm bớt hành lễ. Trinh quý tần đại khái cũng quen điệu bộ này của nàng, hoặc là nhân chuyện đó đối với nàng sinh ra nhiều tò mò và sợ hãi khó tả, nên không nhiều lời về điều này. Người khác cũng không dám học hành động của nàng, từng người hạ người hành lễ với nàng, bộ dạng ngoan ngoãn vô cùng. “Thân mình Mẫn quý nhân tốt chứ?” Nàng ấn theo hình thức thăm bệnh mỉm cười hỏi một câu. Từ lúc lần trước việc ở thủy đình thì Mẫn quý nhân luôn đối với nàng canh cánh trong lòng, đêm Thất Tịch càng bị nàng hung hăng làm mất mặt trước mặt mọi người, lúc này có thể nói là hãnh diện. Bản thân một tháng cũng chỉ thừa sủng một lần, so với ân sủng liên tục của nàng lại có trước. Nàng nhớ tới Mật quý nhân, lại nhớ tới Lệ tần, cảm thấy đại khái phi tử được sủng ái sớm đã hưởng hết ân trạch, nên chỗ con nói dòng chắc chắn không bằng nàng. Không khỏi vui vẻ khiến mặt mày nở ra. Được sủng ái thì như thế nào, còn không phải không thể giúp biểu ca kéo dài huyết mạch Thiên gia. Đợi đến tuổi già xuống sắc, tự nhiên có những người khác leo lên đầu. Chỗ nào so được với nàng vì biểu ca khai chi tán diệp. Hiện tại vì đứa bé, còn không quan tâm nàng sao. Vì thế nàng bày ra bộ dạng dè dặt, nói: “Đa tạ Trân tần nương nương quan tâm, thân mình thiếp thân không ngại.” Bích Đào thấy nàng khách khí như vậy, ngược lại có chút ngạc nhiên nhìn nhiều vài lần. Tiện đà lui về chỗ ngồi, cùng nói giỡn với tiểu tùy tùng Ngô thải nữ của nàng và mấy vị phi tần thấp, bắt đầu quan sát biểu cảm của mọi người. Lúc này Mật quý nhân chưa từng cười đùa, bày ra bộ dạng không thèm quan tâm mọi chuyện, cằm nhọn của nàng càng tôn thêm vẻ lạnh lùng. Đại khái là thấy cảnh sinh tình, nghĩ đến bản thân không bảo trụ được đứa bé. Vốn Bích Đào muốn thu hồi ánh mắt, đột nhiên nhớ tới lúc Thánh thọ ánh mắt nàng nhìn Trinh quý tần, như là có thù hận thật lớn. Nàng vào cung tới nay lừa gạt được ân sủng của Hoàng đế, một đường đi tới thuận buồm xuôi gió, chỉ sợ cũng chỉ có chuyện mất con mới khiến cho nàng có ánh mắt như vậy thôi. Bích Đào liên tưởng đến tuổi của Tam công chúa, theo lời nói của cung nhân nàng sanh non khoảng năm tháng, cuối cùng có chút hiểu. Năm đó Mật quý nhân vinh sủng vô cùng, Trinh quý tần và nàng gần như đồng thời mang thai, nếu vì tranh đoạt ánh mắt Thánh thượng, xuống tay với nàng cũng là vô cùng có khả năng. Tuy nàng có sủng ái, nhưng gia thế lại không có thế lực bằng Trinh quý tần, nói chung là căn cơ không ổn khi gặp ám toán. Suy nghĩ nàng vừa chuyển, hiện tại lại nhớ tới cảnh tượng vội vã của Tố Nguyệt ở trong điện Trinh quý tần. Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ tình cờ thoáng qua, đây cũng chỉ những lời tán dóc, cũng có thể trông gà hóa cuốc, dù sao cũng phải tra lại rõ ràng mới hiểu rõ được. Liền vứt ra sau đầu. Lại nhìn Nghi quý nhân, trên mặt là nụ cười dịu dàng lịch sự tao nhã, tay bên dưới lại xoắn khăn, chỉ sợ trong lòng cực kỳ chán nản. Đối với Bích Đào mà nói đây là cảnh sắc mới mẻ, không khỏi nhìn nhiều vài lần. Phía bên này nàng đang cảm thấy thú vị nên nhìn chằm chằm Nghi quý nhân, mà bên kia Nghi quý nhân cũng không biết nghĩ đến cái gì, chợt nhìn lại nàng. Ánh mắt hai người đối diện nhau, đều giật mình. Nghi quý nhân khép mi trước tiên, cũng không xoắn khăn trên tay nữa, chỉ nâng tay vuốt sợi tóc rơi xuống ra sau tai. Bích Đào thấy thế cũng dời tầm mắt, trong lòng lại vang lên cảnh báo. Cử chỉ này của nàng, bình thường là biểu hiện của người đang chột dạ. Nghĩ đến chuyện Sở vương đã nói, mặt mày nàng cong lên, lúm đồng tiền hiện ra. Cảm thấy có phải nên thông tri Thọ vương hay không, hắn có trò hay để xem rồi. Có lẽ lúc này đây, hắn chính là diễn viên chính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]