Một khúc “Dương Xuân bạch tuyết” giai điệu tươi mát trôi chảy, tiết tấu hoạt bát nhẹ nhàng, làm mọi người trong điện như đặt mình trong khung cảnh đông đi xuân đến, đất đai sống dậy, cảnh tượng mùa xuân bừng bừng sức sống.
Nàng từng bước từng bước hướng hắn đi tới, cười như hoa đào đầu xuân, xán lạn rực rỡ.
Tình cảnh này, không ai không bất động. Hoàng đế kìm lòng không đậu mém chút vươn tay đến đón nàng, trong phút chốc tỉnh lại. Hắn xưa nay là người tự chủ vô cùng tốt, nén lại ý niệm nhất thời này, sắc mặt khôi phục như thường.
Tiết Bích Đào một chút cũng không đem ánh mắt người khác để trong lòng. Đối với vũ khí “Cảnh giác” vô cùng lợi hại mà nói, trừ phi có người cầm đao cầm thương trực tiếp đối đầu với nàng, thì còn lại nàng đều có thể tránh được, chưa kể còn có thể phản đòn hãm hại lại một phen, hỏi thăm sức khỏe bọn họ.
Ờ, nhưng đương nhiên, nếu như là đánh nhau, các nàng chỉ cần biết thua càng thảm hơn là được.
Nàng tuy rằng không học qua quyền đạo Judo, nhưng từng học qua kỹ thuật đánh nhau trong quân đội. Chỉ là ông nội không nỡ đem nàng ra ngoài rèn luyện như các anh trai, nên không thể từ nguy hiểm mà tiến bộ, lực đánh cũng không phát huy uy lực đủ mười phần.
Nhưng đối với nhóm búp bê mảnh mai trong hậu cung này, công phu mèo quào của nàng cũng đủ xài.
Xem ra sau này có cơ hội nhất định phải rèn luyện. Tiết Bích Đào nhớ tới ngọn nguồn thân thể này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-nang-tranh-thu-tinh-cam/1606429/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.