Ánh mặt trời ấm áp buông xuống, bắt đầu một ngày mới.
Cố Tích Triều mơ mơ màng màng mở mắt, ngáp một cái, xoay người lại tiếp tục ngủ. Bỗng nhiên, có một cánh tay ôm cậu kéo qua.
Cố Tích Triều dường như có chút bực mình, lấy tay đẩy cái tay kia qua một bên, miệng lẩm bẩm không biết đang than thở cái gì.
Lại có một bàn tay trờ tới, cứ như đùa vậy, nắm mũi cậu kéo kéo.
“Hừ –” Cố Tích Triều cuối cùng không thở nổi, đành phải mở mắt.
“Ngốc, dậy rồi à?” Trước mắt là một khuôn mặt thật to đang tươi cười, dưới ánh mặt trời hết sức tuấn lãng đáng yêu.
Cố Tích Triều hừ một tiếng, lại định ngủ tiếp. Bỗng dưng mở choàng mắt – cậu cuối cùng cũng có phản ứng.
Thích Thiếu Thương đang ở trước mặt cậu, cười cười: “Morning~”
Một giây sau đó, Cố Tích Triều ở trên giường bật dậy với tốc độ ánh sáng.
Hai người mặt đối mặt, nhưng cái gì cũng không dám nói. Giật mình một cái, Cố Tích Triều mặt mũi đỏ bừng – cậu nhìn thấy trên sàn nhà bừa bộn quần áo của mình và người kia.
Thích Thiếu Thương tiến tới ôm cậu, hôn nhẹ lên khoé môi: “Tích Triều.”
Cố Tích Triều trong lòng không biết nghĩ cái gì, giống như là cái gì cũng muốn, lại giống như cái gì cũng không muốn, thật lộn xộn. Cậu giận dỗi ôm đầu. Thích Thiếu Thương ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng thổi: “Trên người còn đau phải không?”
Âm thanh hư hư thực thực, hơi thở ấm áp.
Cố Tích Triều đẩy cánh tay anh ra, giọng căm hận nói: “Đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-luyen-van-tieu/78893/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.