Lần đầu bay thực tế đã căng thẳng, huống chi đây lại là bay quốc tế. Thích Thiếu Thương tựa vào ghế trong khoang điều khiển nhìn ra ngoài – ai, cuối cùng đã mỹ mãn hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.
Nhớ lại thời điểm bận rộn đó, trong lòng không có cảm giác. Hiện tại, nhìn khoảng không ở dưới, cảm thấy trống rỗng – lâu rồi không gặp cậu ấy, chuyện ngày đó, có nên giải thích với cậu ấy một chút không? Cũng có thể bây giờ cậu ấy đã hết giận, có chuyện muốn nói với mình? Cuối cùng ngồi không yên, liền rời máy bay đi thẳng xuống sân bay quốc nội – hôm nay cậu ấy cũng về tới!
Lúc Thích Thiếu Thương đứng phía sau Cố Tích Triều, đội bay đã sớm đi hết, chỉ còn Cố Tích Triều ở lại thận trọng kiểm tra mọi thứ cùng bản ghi chép.
“Cái kia… Tích Triều…” Do dự… làm thế nào mở miệng đây?
“Là cậu?!” Cố Tích Triều quét mắt liếc anh một cái, rồi cúi xuống, không thèm ngẩng đầu lên nữa, tiếp tục ghi chép.
“Tôi…”
“Xin lỗi, làm ơn tránh đường.”
“A, được được. Tích Triều, lần trước…”
“Tránh qua.”
“Ờ… kỳ thực tôi…”
“Thật ngại quá, chỗ này tôi đang làm việc, mời cậu sang chỗ khác đứng.”
“…”
“Tích Triều!” Bị Cố Tích Triều phớt lờ thật lâu, Thích Thiếu Thương cuối cùng không nhịn được, nắm lấy vai người kia, buộc người đó phải nhìn thẳng vào mặt anh, “Tôi có chuyện muốn nói!”
“Nói cái gì? Có gì liên quan đến tôi?” Cố Tích Triều ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cố nén tức giận. Hôm nay vốn đã bị thằng cha Hoàng Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-luyen-van-tieu/78886/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.