Chờ đến khi mọi người phát hiện có điều gì đó bất thường, Cố Tích Triều đã sớm chìm trong nước.
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương trong lòng hoảng loạn, vứt “người gặp nạn” của mình qua một bên, khiêng Cố Tích Triều lên.
“Nhanh nhanh nhanh! Hô hấp nhân tạo đi!” Đám đông kêu lên.
Thích Thiếu Thương cũng không bình tĩnh mà nghĩ nhiều, một tay bịt mũi Cố Tích Triều cúi đầu xuống hô hấp nhân tạo.
“Khụ, khụ” Mọi người lo lắng chờ đợi, rốt cuộc Cố Tích Triều cũng sặc hết nước trong bụng ra, từ từ mở mắt.
“Tốt lắm tốt lắm, tỉnh rồi, không sao.” Lý Linh vô thức lau mồ hôi.
Cố Tích Triều mở to hai mắt, dần dần tỉnh táo lại. Nghĩ đến Mục Cưu Bình làm mình mất mặt trước mọi người như vậy, trong lòng nộ khí xung thiên, lại nhìn thấy cái khuôn mặt to đùng của Thích Thiếu Thương trước mắt, lại càng tức giận, không chút suy nghĩ, một đấm đánh thẳng vào mặt Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương không đề phòng người này đột nhiên trở chứng như vậy, trượt chân, “bùm” một tiếng ngã xuống hồ bơi.
“A…” Tất cả mọi người ai cũng ngây ngẩn.
Cố Tích Triều không thèm đếm xỉa tới ai, đứng dậy cố giữ đầu óc đừng choáng váng, thay quần áo trở về ký túc xá.
“Con mẹ nó! Tên này nhất định là bị thần kinh rồi!” Mục Cưu Bình vốn đang tự trách mình gây họa nên không nói tiếng nào, nay thấy Cố Tích Triều vô duyên vô cớ đánh đại ca của mình, trong lòng lại phát hỏa, ồn ào xông tới.
“Cậu hay lắm! Mau lại đây! Ai cho phép cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-luyen-van-tieu/78883/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.