Lúc Thích Thiếu Thương tìm được quán cà phê, màn đêm đã buông xuống rồi. Không phải anh không biết đường, chỉ là không tập trung. Ngẫm lại, hai người suốt một tuần điên loan đảo phượng ở trên giường, suy nghĩ của anh không tự chủ được lại phiêu diêu nơi phương trời nào. Kết quả là năm lần bảy lượt nhìn sai đường, vất vả lắm mới đến được quán cà phê hẹn trước với Hách Liên Xuân Thuỷ.
“Lão Thích…” Hách Liên Xuân Thuỷ không chào hỏi, vô lực cúi đầu, ngồi trong góc vẫy vẫy anh.
“Hách Liên…” Thích Thiếu Thương cực kì ngượng ngùng đi tới, đang muốn mở miệng giải thích, Hách Liên bỗng nhiên chỉ vào cổ anh hỏi: “A? Cái vết đỏ đỏ này là cái gì?”
Thích Thiếu Thương trong đầu nhớ lại những gì đã xảy ra, mặt hơi đỏ, đứng lên đi về phía nhà vệ sinh. Hách Liên cười ha hả đứng dậy, kéo anh ngồi xuống: “Gạt cậu thôi! Làm gì có vết đỏ nào! Bất quá… xem ra tôi đoán không lầm.”
Thích Thiếu Thương chột dạ, mặt trắng bệch không còn chút máu: “Tiểu tử cậu rốt cuộc muốn gì? Đoán đúng đoán sai cái gì!”
Hách Liên Xuân Thuỷ tiếp tục được nước làm tới: “Đừng có giả bộ trước mặt tôi. Tôi nói, lão Thích à, cậu không biết Hách Liên Xuân Thuỷ này là ai rồi! Hiểu biết của các cậu về mặt này chỉ như mới học bảng cửu chương thôi, tôi chẳng thèm đoán cũng biết! Nói đi, cậu định làm thế nào?”
Thích Thiếu Thương giật mình: “Làm thế nào là làm thế nào?”
“Cậu hỏi tôi sao? Cậu định cứ dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-luyen-van-tieu/2207981/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.