"Dị tượng!"
Phía sau vang lên một tiếng, trong giọng nói không thiếu phần cảm thấy kinh dị. Cảnh Thiên liếc người đằng sau, nam sinh liền lấy tay che mồm mình, xấu hổ gãi gãi má: "Xin lỗi, tôi lỡ miệng, quên mất..."
Minh Điền lén nhìn Cảnh Thiên một cái, quan sát hành lang thấy không có xác sống nào tới gần mới nhẹ nhàng thở ra.
Lạnh chết tôi rồi. Eo...
"Nhưng mà, cái đó... Rất giống chúng ta. Chỉ là năng lượng nhiều hơn chút." Minh Điền không rõ ràng nói một câu.
Cũng không ai đáp lại cậu ta.
Cảnh Thiên nhìn hồi lâu, rốt cuộc thu hồi tầm mắt. Hắn nghĩ nghĩ một chút, tích chữ như vàng nói với Minh Điền: "Cũng nghỉ ngơi đủ rồi, qua đó."
Minh Điền gan rất nhỏ, lí nhí từ chối: "Hay là khỏi đi, ở đây cũng tốt mà..."
Nhận một cái nhìn lạnh lẽo, cậu ta kịp thời sửa miệng: "Đi thôi!"
Minh Điền tay áp sát hông, từng bước lớn đi phía sau Cảnh Thiên ra ngoài.
Trông cảnh tượng có chút buồn cười.
Bên phía Triệu Dương tình cảnh hoàn toàn ngược lại với bên này.
Sau khi tia lục quang cuối cùng nhập vào cơ thể Triệu Dương khung cảnh xung quanh yên tĩnh đến mức một chiếc lá rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng chạm đất của nó. Triệu Dương quay đầu xem kẻ đã đẩy mình vào bầy tang thi, ánh nhìn nhàn nhạt, không tìm ra được vui buồn gì trong đó.
Hà Ngọc Hải đánh cái rùng mình, ấp a ấp úng giải thích: "Không... Không phải. Chỉ là vô ý thôi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-luc-sinh-ton-mat-the/2913065/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.