Ba người tìm được Phùng Bất Cơ trong đống đá rơi dưới vực. Huynh ta khá là may mắn, vị trí ngất đi vừa hay nằm sát chân vách đá, tảng đá đè lên trên to dưới nhỏ, huynh ta nằm ngay trúng chỗ hổng giữa tảng đá rơi và vách đá nên may mắn thoát nạn.
Lúc vần tảng đá rơi đè lên ra, ba người gần như đã tuyệt vọng, bởi vì mặt mũi Phùng Bất Cơ lấm lem đất cát trộn với máu đen, trông rất ghê người. Phải tới khi thử thấy huynh ấy vẫn còn thở, sờ tay thấy mạch đập vẫn khỏe thì mới yên tâm phần nào. Sau khi Ký Linh cẩn thận đổ chỗ nước còn dư lại ra lau sạch mặt mũi cho huynh ta, ba người mới biết chỗ máu đen ấy là từ đâu mà ra: ở phần thái dương có một vết rách rất sâu.
Trừ chỗ đó ra, Phùng Bất Cơ không còn ngoại thương nào khác, tóc huynh ấy thực sự rất ngắn nên có thể kiểm tra không sót một chỗ nào trên đầu, xung quanh đều lành lặn không bị làm sao.
Sau khi bôi thuốc và băng bó một cách đơn giản, ba người khiêng huynh ta ra chỗ giữa trận pháp vì đấy là chỗ sạch sẽ nhất và có tầm nhìn thoáng nhất. Mọi người ngồi chờ đồng đội tỉnh lại.
Thời gian chầm chậm trôi đi. Phùng Bất Cơ không có dấu hiệu tỉnh. Trên đỉnh đầu cũng không thấy Nam Ngọc có động tĩnh gì. Ký Linh sắp xếp lại các lọ thuốc trong gói đồ, tình cờ liếc thấy bàn tay quấn khăn qua quýt của Đàm Vân Sơn, lòng nhói đau, nàng buột miệng gọi: “Đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-linh/1799065/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.