*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ký Linh quay về hang sau hơn nửa canh giờ.
Đống lửa vừa tàn, trong hang vẫn còn chút hơi ấm, hai đồng đội dựa vào nhau, một người ngáy như sấm, một người nửa tỉnh nửa mơ, sói trắng trong lồng quay về nguyên hình, nằm cuộn tròn ngủ khò.
Ký Linh đứng ở cửa hang nhìn cảnh tượng nhàn nhã trong động, nàng về vào lúc này lại hóa khách không mời mà đến.
“Về rồi à?” Đàm Vân Sơn là người đầu tiên phát hiện ra nàng về, chàng lập tức ngồi thẳng dậy, “Dò la thế nào rồi?”
Chàng ngồi dậy, đầu Phùng Bất Cơ bị mất điểm tựa, gật mạnh một cái, đau giật mình tỉnh, ngơ ngác nhìn ngó xung quanh.
Ký Linh không vội đáp, nàng lo lắng lại xem lồng: “Sao lại về nguyên hình vậy?”
Đàm Vân Sơn ngái ngủ ngáp một cái: “Tự nó biến về, bảo là ngủ vậy thoải mái.”
Ký Linh vỗ trán, nàng lại còn đi lo cho người ta nữa, giờ thì xem đấy, chỉ có nàng bôn ba tới lui là khổ nhất.
Trò chuyện dăm câu, sói trắng mở mắt, nó thấy Ký Linh về liền biến ngay trở lại hình người. Từ tỉnh giấc tới biến hình, làm rất lưu loát, liền mạch, không chút chần chừ.
Phùng Bất Cơ chống đồng tiện thể lấy tay che mắt khổ khôn kể xiết: “Lần sau, trước khi biến thành người có thể báo trước một câu không? Hú một tiếng cũng được!”
Đàm Vân Sơn ngửa mặt nhìn nóc hang. Từ lúc yêu sói biến về hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-linh/1799055/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.