*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm trên núi lặng đáng sợ.
Thỉnh thoảng có tiếng của con gì đó không biết tên kêu, hồi ngắn hồi dài, không biết là thú hay chim.
Bỗng có gió từ lỗ thủng trên đỉnh đầu thổi ù ù vào thốc một vòng trong miếu rồi đi ra qua một lỗ thủng khác. Ván cửa cong vẹo che chắn cửa miếu rung bần bật trong gió đêm lung lay như sắp đổ.
Phùng Bất Cơ trát bùn đầy người đã ngồi trên bệ tượng thờ một canh giờ.
Bùn trên người đã gần khô hẳn, vừa cứng vừa ngứa, thực sự khổ sở, vậy mà hai vị bên dưới kia vẫn “ngủ say”, trông qua đúng giống một cặp trai gái bỏ trốn với nhau không biết đời hiểm ác.
Nhưng chính đôi trai gái này một canh giờ trước đã lừa huynh ta một vố cực kỳ tàn ác vô nhân đạo…
Đàm Vân Sơn: Tượng thần phải cao lớn, cường tráng, uy nghiêm.
Ký Linh: Ừ.
Đàm Vân Sơn: Bất Cơ không cần phải ngụy trang, thực sự chỉ ngồi tĩnh tọa ở đó thôi là đã giống thần thánh rồi.
Ký Linh: Đúng.
Đàm Vân Sơn: Tôi là mồi.
Ký Linh: Chắc chắn rồi.
Đàm Vân Sơn: Cô nương là con gái.
Ký Linh: Đóng giả không giống thần.
Đàm Vân Sơn: Từ giờ trở đi, mệnh hai người bọn tôi giao cho huynh.
Ký Linh: Nhận đi.
Lơ ma lơ mơ, ù ù cạc cạc, váng mắt váng đầu.
Tới lúc hoàn hồn thì người đã bị trát đầy bùn đặt lên bệ tượng thờ, sau đó cô nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-linh/1799044/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.