*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ký Linh mơ một giấc mơ.
Trong mơ, nàng trở về Linh Sơn ở hồi nhỏ, theo Thanh Đạo Tử tu tập võ nghệ. Từng chiêu từng thức Thanh Đạo Tử dạy, từng nụ cười, từng cái nhíu mày đều giống y như năm xưa, trong mơ nàng thực nghĩ rằng bản thân vẫn là đứa bé gái bảy, tám tuổi.
Sau đó không biết tại sao, cảnh mơ bỗng trở nên lộn xộn, lúc thì nàng ngồi chơi cờ với Thanh Đạo Tử, lúc thì nàng và Thanh Đạo Tử thi vẽ, lúc lại là nàng thắp hương cho Thanh Đạo Tử đã về cõi tiên. Những cảnh ở chung với sư phụ bị ngắt thành những khúc nhỏ lộn xộn trút hết vào trong mơ.
Sau cùng, giữa những cảnh hồi ức trở đi trở lại, nàng nghe thấy mình hỏi bằng chất giọng con trẻ năm xưa: Sao sư phụ không xuống núi bắt yêu vậy?
Sau đó có giọng một người khàn khàn trả lời: Vi sư già rồi, bắt không nổi nữa nên giao lại cho con.
Ký Linh nhỏ lại hỏi: Trên đời này nhiều yêu như vậy, con biết bắt thế nào?
Thanh Đạo Tử đáp: Gặp, muốn bắt thì bắt, không muốn bắt thì thôi; không gặp thì không cần phải nghĩ.
Ký Linh nhỏ lẩm bẩm: Tùy ý quá.
Thanh Đạo Tử cười nhẹ: Không phải tùy ý, là tùy duyên, tùy cơ duyên.
Ký Linh nhỏ ngơ ngác: Sư phụ, cơ duyên là gì?
Thanh Đạo Tử cúi xuống bảo: Là thứ mà nó tới con mới biết được.
Sau đó, Ký Linh tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-linh/1799042/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.