Chương trước
Chương sau
Kỷ Linh ngon giấc đi ngủ, người đuổi ngựa kia không kịp chạy tới, hắn buồn bực phiền lòng lại lo sợ.

- Biết ăn nói thế nào với ngài ấy đây. Tào Công sẽ giết mình mất. – Người này vừa đi vừa lẩm bẩm nắm tay.

- Nói! Ngươi là ai! – Bỗng nhiên có một thanh gươm đồng kề lên cổ hắn, giọng nữ lạnh băng nói.

- Ta…Ta… - Người này sợ hãi ấp úng.

- Hừ! – Thanh gươm tiến lại gần cổ tên này, chạm vào da thịt hắn, giữa trời đông lạnh giá, đồng lại càng trở nên lạnh buốt làm tên kia nổi da gà, rùng mình.

- Ta là người của Tào Công, Tào Tháo, đám Man các ngươi dám uy hiếp ta! Cẩn thận cái đầu của các ngươi. – Tên tay sai của Tào Công nói rồi xoay người đối mặt với kẻ uy hiếp mình.

Người đưa thanh gươm kề lên cổ tên này thấy hắn quay lại, ngay khi mắt chạm mắt, tên kia thấy được một cái mặt nạ quỷ dữ tợn lập tức đầu lìa khỏi cổ.

- Hừ! Dù là Tần Hoàng tới ta cũng không sợ. Chứ đừng nói tên oắt con Tào Tháo. – Người này lấy khăn lau đi vết máu trên thanh gươm đồng thời nói.

Vết máu biến mất, người này lập tức biến mất khỏi nơi đây. Vị trí người này xuất hiện trở lại là một ngôi làng, hắn thì ở trên cành cây nằm xuống, ôm kiếm khoanh tay trước ngực như đang nằm ngủ.

- Bệ hạ nói người sẽ xuất hiện lại ở đây.

Một đêm thôi qua, Kỷ Linh tỉnh dậy từ sớm, lúc mặt trời mới chỉ hơi ló rạng hắn đã rời khỏi nơi đây để đi vào bên trong rừng. Dựa theo vị trí của Hãn Huyết Bảo Mã mà tìm tới nó, Kỷ Linh nhìn về con ngựa này, lập tức để hắn nhớ tới Quách đại hiệp.

Kỷ Linh lại gần, nó lập tức phát hiện rồi quay lại, thấy chủ nhân tới, nó đi đến bên cạnh không ngần ngại. Kỷ Linh lấy yên cương từ bên trong hệ thống ra rồi mặc lên cho nó, yên cương này là loại xịn nhất, cao cấp nhất mà Kỷ Linh từng nhìn qua. Trang bị xong, với thân hình cao thấp tùy ý của Kỷ Linh, hắn đột nhiên lên một mét tám rồi leo lên lưng ngựa.

Cầm chắc dây cương, Kỷ Linh dùng chân thúc ngựa để nó từ từ đi ra khỏi khu rừng, chọn một địa hình bằng phẳng rồi thúc ngựa nhanh.

- Đi!

Vừa quất dây cương vừa thúc mông ngựa, Hãn Huyết Bảo Mã lập tức phi tốc chạy nhanh, tốc độ kinh người làm tóc Kỷ Linh bay về phía sau, nếu kết hợp thêm chiến giáp cùng áo choàng thì càng thêm đẹp mặt. Kỷ Linh nhìn thẳng đường đi, thấy một khúc gỗ nằm ngang, hắn lại đánh dây cương.

Hãn Huyết Bảo Mã cũng thấy được khúc gỗ, nó dùng hai chân sau đạp mạnh xuống đất rồi phi người lên cao, nhẹ nhàng tránh chướng ngại vật rồi tiếp đất an toàn. Kỷ Linh từng cưỡi ngựa hai năm nên có rất nhiều kinh nghiệm, việc hắn thuần thục như vậy cũng không có gì là lạ.

Sau đó hắn điều khiển Hãn Huyết Bảo Mã chạy vào trong rừng, né tránh từng cái cây. Một khúc gỗ nằm trên mặt đất cùng cành cây che chắn trên đó làm trở ngại cho Kỷ Linh, hắn không hề sợ hãi, Kỷ Linh lại sử dụng dây cương để nó nhảy lên cao, người Kỷ Linh cùng đầu Hãn Huyết Bảo Mã cúi thấp vừa đủ để né tránh.

Kỷ Linh kéo dây cương để nó quay đầu chạy ra bên ngoài, tốc độ nhanh chóng, điều khiển thuần thục, lão luyện. Tốc độ lại nhanh làm Kỷ Linh, con dân Đại Việt ưa thích tốc độ này vô cùng vui sướng, hắn điều khiển ngựa chạy hai, ba tiếng rồi lại gần quân doanh.

Xuống ngựa, rồi vỗ mông để nó trốn vào trong rừng, Kỷ Linh về vừa cũng đúng lúc mọi người tập trung để luyện tập. Kỷ Linh cũng về với hàng ngũ, chiều cao của hắn cũng giảm xuống ngang với mọi người, một mét năm.

Người Đại Việt luôn là thế, thấp cổ bé họng nhưng trong tâm luôn kiên cường bất khuất, không hề sợ hãi, sức sống dẻo dai. Minh chứng rõ ràng nhất là ngàn năm Bắc thuộc mà vẫn còn tồn tại.

Hai tháng sau, Kỷ Linh đạt đến Vĩnh Hải bát phần. Kỷ Linh mượn nhờ nơi đó liên thông hai giới liên hệ với Viên Long, nhờ hắn nói với Lôi Kiếm, Hải Giao bắt vài con thủy quái tầng dưới chót vào trong thế giới của hắn sinh sống, số lượng cũng rất khả quan, hơn vạn con.

Dù Kỷ Linh biết những con trên đám này một cấp sẽ biến thành dưới chót, gây ra phẫn nộ nhưng hắn không quan tâm, chỉ cần chúng hiểu rõ bản thân mình càng muốn mạnh hơn thì phải càng nỗ lực tu luyện.

Kỷ Linh rời khỏi thế giới, quay lại thực tại thì trời đã sáng, hắn cùng mọi người chế tạo thuyền đã được hai tháng, số lượng vừa đủ để toàn quân ba trăm người có thể đi qua. Ngoài bọn hắn ra còn có một toán người khác nữa tầm hơn trăm đi theo nhưng Kỷ Linh chưa hề được gặp mặt qua.

Rào! Rào!

Kỷ Linh mang thuyền đến tập trung với mọi người, đoạn sông trên này so với hạ lưu Nhị hà nhỏ hơn gấp bảy tám lần. Trái lại thì nước sông ở đây chảy khá xiết, động tác chèo thuyền phải nhanh, mạnh để mau chóng qua bên kia.

Đồng thời họ chọn nơi này cũng là vì nếu có thuyền nào bị nước cuốn trôi thì ít nhất cũng sẽ có sức mà chèo vào bờ, không đến mức bị cuốn trôi ra biển.

Kỷ Linh cùng Trình Tú trên một chiếc thuyền, trang phục đều tương đồng, bên hông mang thắt lưng cùng dao găm phòng thân, chân tay chưa có đồ bảo hộ. Vũ khí trên người cũng chỉ có một chiếc rìu dắt sau lưng.

Về phần mấy bộ trang sức thì hắn không mặc, với hắn thì nó quá vướng mắc, từ hiện đại đã vậy, trên thân không nhẫn, không đồng hồ, chỉ có một chiếc điện thoại trong người.

Đẩy nửa thuyền chạm xuống nước, Kỷ Linh thấy mọi người lên gần hết, hắn cùng Trình Tú cùng đẩy thuyền Mông Đồng này chạm xuống nước rồi mau chóng nhảy lên.

Kỷ Linh và Trình Tú ngồi bên cạnh nhau, mỗi người một mái chèo. Sau khi tất cả cùng lên, cả đám cùng nhau hò hô chèo thuyền vô cùng ăn ý. Chiếc thuyền chạy ngang dòng nước xiết, dần bị đẩy xuống khỏi vị trí ban đầu nhưng họ không sợ hãi, mọi người đều cố gắng chèo qua sông.

Đoạn sông có chiều rộng hơn năm mươi mét. Kỷ Linh chưa từng chèo thuyền nhưng vẫn có thể có được chút hiểu biết, chèo thuyền cùng mọi người rất đồng đều, không hề cấn tay hay loạn nhịp làm thuyền lướt đi rất nhanh.

Rất khó để qua bên kia sông, nước chảy xiết, bên dưới là thác cùng những tảng đá chắn ngang đường đi, chúng đan xen nhau như thành trận địa bao vây để trùng kích những chiếc thuyền của đại quân.

Tưởng chừng như sẽ làm cho cả đám sợ hãi, nhưng họ là người bản xứ trên này, có kinh nghiệm lái thuyền từ sâu trong tâm khảm, lại thêm việc học tập kinh nghiệm chèo thuyền từ Lê Chân Lạc tướng.

Quá khứ của Lê Chân Lạc tướng cũng không mấy tốt đẹp. Vì nhan sắc lại có võ nghệ văn thơ truyền đến tai Tô Định, hắn toan lấy Lê Chân làm thiếp nhưng bị cha mẹ Lê Chân cự tuyệt. Cha mẹ bị giết, Lê Chân xuống vùng An Dương, cửa sông Cấm lập nghiệp dựng An Biên trang.

Sau đó thì nàng đi ngang qua bên khu vực mà Kỷ Linh xuất hiện liền chiêu thu thêm binh sĩ, dù sao thì chiến tranh quy mô lớn, việc có càng nhiều quân lại càng tốt, càng dễ thắng lợi, giảm bớt áp lực mà mọi người phải gánh chịu.

Kỹ thuật lái thuyền của Kỷ Linh cùng mọi người đều được Lê Chân dạy bảo nên mỗi lần chuẩn bị chạm vào đá, mọi người đều sử dụng cán mái chèo đây ra khỏi tảng đá, lại mượn tảng đá làm bàn đạp đẩy thuyền về phía trước.

Trình Tú cùng loạt người ngồi trước mặt dùng lực lượng vô cùng mạnh mẽ của mình đẩy thuyền đi thật xa, chạm đến điểm kế tiếp hoặc không đều phối hợp với đội bên phải chèo thuyền.

Mà thuyền Mông Đồng của họ đều có một sợi dây thừng nối đầu đuôi giữa các thuyền với nhau để cứu vớt thuyền nào bị trôi quá xa. Chính nó cũng là đại diện cho tính đoàn kết như kiểu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Đồng thời cũng là trở ngại của mọi người, người trước bị cuốn dẫn theo một người nào đó bị cuốn theo, vô cùng phiền phức. Nhưng kỹ thuật điêu luyện mà Lê Chân chỉ bảo giúp mọi người chỉ xê dịch một chút so với đoạn đường đã định sẵn.

Đoàn thuyền nối đuôi nhau vượt sông, mấy vị khách khác hay một số thân cận của Lê Chân Lạc tướng cũng trên một chiếc thuyền và họ đi đầu, chỉ còn cách bờ khoảng năm bảy mét nữa là cập bến.

Đặc biệt là lợi dụng được địa thế đầy đá lởm chởm trên mặt nước, họ rất dễ dàng vượt qua. Mấy chiếc Mông Đồng ở bên ngoài không được tiếp xúc với đá như Kỷ Linh đều là quân được huấn luyện lâu năm của Lê Chân. Bọn họ đều sử dụng phương pháp chèo chéo, hình dung dễ dàng nhất là có hai trục x và y tạo thành vuông góc, nước chảy xiết chính là trục y kéo họ xuống.

Trục x chính là đường đi của họ, một đường thẳng z chia góc vuông từ hai trục x và y thành hai góc bằng nhau. Bọn họ sử dụng phương vị đó mà chèo, lực của họ vô cùng lớn, chèo đến nửa đường vẫn giữ được thẳng hàng.

Tất cả cập bến, việc đầu tiên chính là lấy vũ khí sau lưng ra cảnh giới xung quanh, tất cả cùng đổ bộ lên, có thể nói là vô cùng kinh diễm. Cảnh giới bảo hộ mấy người như Lạc tướng vào giữa, sau đó có một đội đi tuần tra xung quanh.

Những người khác sẽ hạ trại tạm nghỉ. Những chiếc thuyền đều được giấu vào bên trong các bụi cỏ. Không mất quá lâu, đội tuần tra đã trở về, trời vừa lúc về chiều.

- Bẩm Lạc tướng, xung quanh không có địch cũng không có ta, nhưng có một bộ lạc nhỏ, nhân khẩu đại khái hơn hai trăm người, ba mươi đứa trẻ. Ngôi làng này nằm ở bên trái, đi chéo đoạn đường sẽ gặp được. Đặc biệt là họ còn nuôi voi. - Một người trong đội tuần tra tới gặp Lê Chân báo cáo.

Cùng lúc đó, Kỷ Linh vô tình đi bê nước đi ngang qua nghe thấy vậy, Kỷ Linh vui mừng vô cùng, hắn bê nước xong thì trời cũng đã tối. Mọi người ăn cơm xong, nam đi vào rừng tắm còn nữ ở bên ngoài bờ sông tắm suối.

- Thông báo nhiệm vụ mới, mau kiểm tra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.