Một chiếc bàn nhỏ chen bốn người, cúi đầu không thấy ngẩng đầu mới thấy. Hà Thụy Thăng tươi cười không có chỗ sơ hở, giống hệt lão bằng hữu lâu ngày gặp lại. Giản Minh vẫn thường tỏ vẻ khiêm tốn ưu nhã, lần này lại lười làm bộ, đầy mặt lãnh đạm. Hà gia thê tử thấy không khí có chút ngượng ngập, vừa gắp đồ ăn vừa vụng trộm đánh giá hai người bọn họ.
Chỉ có Hạ Tiểu Sơn phồng miệng liên tiếp nhét cơm vào miệng, ăn như lũ cuốn, không thèm ngẩng đầu lên.
Hà Thụy Thăng nhếch cằm ý bảo Hạ Tiểu Sơn, “Không giới thiệu một chút?”
“Bằng hữu,” Giản Minh lãnh đạm nói.
Hạ Tiểu Sơn lập tức ở dưới bàn đạp Giản Minh một cước. Giản Minh muốn đạp lại, lại bị Hạ Tiểu Sơn đè chân.
“Chào, tôi là Hà Thụy Thăng, là “bằng hữu” cũ của Giản Minh.”
Hạ Tiểu Sơn vững vàng đạp lên bàn chân Giản Minh, thuận thế đem cả đùi khóa đùi anh lại, lần này biến thành kẻ điếc luôn, lẳng lặng kẹp một miếng thịt to trong chén của Giản Minh ra bỏ vào miệng, tiếp tục bào cơm.
Hà Thụy Thăng cười rất cẩn trọng, “A, người bằng hữu này rất có cá tính. Đây là vợ tôi, lần trước hai người đã gặp rồi.”
“Chị gái,” Giản Minh gật gật đầu, thái độ ôn hòa đi rất nhiều. Nếu không phải còn muốn giữ chút thể diện cho cô gái vô tội này, anh hiện tại liền có thể trở mặt với Hà Thụy Thăng.
“Chào cậu,” Hà phu nhân nhỏ giọng, “Hai người đi mua đồ?”
“Đúng vậy, vừa chuyển nhà.”
Hà phu nhân cười, ôm chặt cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-ky-phuc-ky-ky/1333520/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.