Chương trước
Chương sau
Nhất thời, Khương Dao không biết nên nói gì. Từ hôm đó, hắn vẫn không hề từ bỏ ý định theo đuổi cô, vẫn tiếp cận mặc dù cô đã cố tình giữ khoảng cách của cả hai ở mức bạn bè.

Triệu Minh thấy cô chưa trả lời tin nhằn, nghĩ rằng cô đang bận nên cắt ngang cuộc trò chuyện.

(Khương Dao, mình có việc bận, khi khác nói chuyện tiếp nhé!]

Triệu Minh buông điện thoại ra, nằm nhắm mắt một lúc rồi bật dậy lấy vài cuốn sách kinh doanh mà ba mình đưa cho đọc, giúp tạm quên đi cảm giác trống trải lúc này. Một lúc sau thì có tin nhắn của Khương Dao đến:

(Ừm, buổi tối vui vẻ nhé!)

Hắn xem rồi không trả lời lại, tiếp tục việc tự học của mình.

Như thường lệ, Khương Dao mở sách mà Triệu Minh đưa cho bỗng thấy lạ, cuốn này sao mới đến vậy? Nhìn vào chẳng có dấu hiệu gì đã là sách đã dùng qua, không biết đây có phải là sách hắn vừa mua không nữa.

Tiếng bút sột soạt trên bàn nổi bật trong không gian yên tĩnh, đến khi nhìn lại thì đã đến giờ ngủ, chắc có lẽ hôm nay ăn sáng khá trễ nên cô không có cảm giác đói, Khương Dao cố làm một chút nữa cho hết bài. Bỗng cây bút bị ai đó giật mạnh ném đi, theo đó cuốn sách cũng bị ném văng qua một bên góc phòng.

Cô bất ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, gương mặt hắn tức giận nhìn cô. Bây giờ nhìn hắn, Khương Dao cảm thấy bắt đầu mệt mỏi rồi, ấn tượng tốt dành cho hắn xem như hết sạch, không còn sót lại chút gì.

Cô đứng dậy trừng mắt với hắn, nổi đóa:

Chú làm gì vậy? Chú biết thế nào là tôn trọng người khác không? Vào phòng không biết gõ cửa, cuốn sách của tôi đang dùng cũng ném đi, bút tôi đang cầm cũng cũng giật lấy, chú đừng tưởng tôi là con mồi thì chú muốn làm gì thì làm.Tức giận cái gì, ta nói thế nào, cô là của ta, tại sao lại đi gặp kẻ khác. Đồ ta cho thì không mặc, móc khóa ta cho thì bỏ xó trên bàn, đồ ăn ta mua thì chẳng thèm đụng đến. Thứ của hắn đưa lại trân trọng đến thế sao?Chẳng còn nhượng bộ hắn nữa, Khương Dao cảm thấy chán rồi, cô chẳng còn gì để mất nữa rồi, cả gan mà trả lời lại hắn.

- Chuyện dùng đồ như thế nào là chuyện của tôi, không cần liên quan gì đến chú. Chú cứ lo chuyện của chú, đừng quản chuyện của tôi nữa. Bị nhốt ở đây tôi sắp điên rồi, tôi không biết bản thân mình còn chịu đựng được bao lầu nữa đâu. Nếu bây giờ chú muốn thực hiện khế ước thì cứ làm đi. Tôi mong rằng mình chết sớm một chút, chứ không hề muốn gặp mặt chú nữa.



Cả người Khương Dao run bần bật, sợi dây lý trí bị đứt không thể nối lại. Cô nghĩ có khi chết đi rồi, biến mất rồi có lẽ sẽ tốt hơn phải ở trong tình cảnh này.

Hắn quát cô:

- Chết tiệt! Con người, đừng tưởng ta không muốn giết cô, ta chỉ vì lời hứa mà tha mạng cho cô thôi. Cô đừng có gây sự với ta.

Lời nói của hắn khi vào tai Khương Dao chẳng khác nào hắn chê cô phiền phức, cản trở hạnh phúc của hắn, nếu không vì lời hứa ban đầu, e rằng hắn đã giết cô từ lâu rồi. Khương Dao im lặng không nói gì.

Trước sự im lặng của cô, bàn tay hắn nắm chặt, gân xanh nổi cuồn cuộn. Hắn phát tiết giận dữ đập vỡ một góc bàn. Khương Dao đang đón chờ cái chết đến với mình nên nhắm mắt chấp nhận, không hề né tránh.

Hắn vò đầu bứt tóc điều chỉnh lại nhịp thở của mình, đi qua đi lại trong phòng, liếc thấy bàn tay của cô đang chảy máu, lúc nãy một mảnh nhỏ của chiếc bàn bay thẳng vào tay cô, khiến nó bị rách da không ít.

Nhìn những giọt máu ấy lòng hẳn lại cảm thấy áy náy vô cùng, tại sao lại tức điên như vậy chứ? Rồi hắn bắt đầu đồ lỗi.

Tất cả là tại tên đó, hắn đã thấy Triệu Minh chạy đến đưa sách cho cô. Chỉ bấy nhiều đó thôi đã khiến hắn như muốn xé xác tên ác quỷ kia rồi. Nhưng nghĩ lại Triệu Minh chỉ là bạn của Khương Dao nên hắn còn nhân nhượng một chút. Cũng vì chuyện đó, cơn giận trong hẳn chợt lớn hơn theo từng phút giây, không kiểm lại được mà đến gây sự với cô, để rồi khiến cô bị thương.

Thấy vết thương trên tay cô, hắn lại hối hận, chết rồi, con thỏ nhỏ của hắn bị thương mất rồi. Hắn biến mất và xuất hiện nhanh chóng trong vòng ba giây với chiếc hộp cứu thương trên tay. Kéo Khương Dao đến giường ngồi trên đó, cẩn thận xử lý vết thương cho cô.

Cũng may chỉ bị nhẹ, chắc sẽ không để lại sẹo, hắn có thể tự làm được. Dán miếng băng keo trên tay cho cô, hắn mới cảm thấy an tâm. Nhìn lên gương mặt vô cảm của cô hắn bỗng sững người lại.

Trong lòng hắn tự nghĩ không biết nên làm gì đây? Có nên xin lỗi không? Mà

hắn chưa từng xin lỗi ai bao giờ? Có nên dỗ dành không? Hay dỗ dành như lúc

trước, nhưng mà cô có khóc đâu? Cả người hắn đồ một hôi lạnh toát.



Bàn tay của cô trong tay hẳn không hề cử động, nếu không phải nó còn hơi ấm thì hắn còn tưởng cô đã chết rồi, cô cứ im lặng như thế. Khương Dao không nói câu nào vẫn cứ ngồi ở đó, chẳng hề động đậy. Hắn cẩm hai bàn tay cô, nhẹ giọng nói:

- Có đau không? Đừng giận ta, ta không cố ý làm cô bị đau đâu. Chỉ là ta rất tức giận khi thấy cô gặp Triệu Minh, mặt cô lúc nào cũng vui tươi bên cạnh hắn, khác hẳn khi ở bên ta. Gần đây, cô chẳng ngó ngàng đến ta chỉ một lần, lúc nào cũng căng thẳng với ta. Ta cảm thấy bản thân mình hình như... thích cô rồi. Chắc vì thế ta mới ghen tức đến mức như vậy.

Có nhiều lúc ta muốn trói buộc cô, đem giấu cô đi, để không ai biết đến sự tồn tại của cô.

Những điều hắn nói, chẳng thể lọt vào tai cô, với cô hắn nói "thích", chắc chỉ là thích một món đồ chơi nào đó thôi, vì hắn đang có cô Ưu bên cạnh, người mà hắn yêu quý rồi. Như lời hẳn nói, thì có lẽ chuyện hắn chán cô chắc là còn rất lâu.

Chẳng có lời đáp lại từ cô, hắn đứng dậy, dọn dẹp trong phòng, nhặt sách và bút bị hư đem ra ngoài. Để lại một mình cô trong căn phòng đó. Lúc này Khương Dao mới vỡ òa cảm xúc, không biết phát tiết ở đầu rồi tự đánh, tự tát vào mặt mình để xả giận. Cảm giác ngột ngạt chẳng thể vơi, cô vào phòng tắm xả nước đến hơn một tiếng sau mới trở ra.

Bây giờ, nếu không còn thở thì Khương Dao chẳng khác nào cái xác chết, ngày ngày đối mặt với hai người bọn họ, cố điều chỉnh nét mặt vui tươi, cho giống người sống thì chẳng còn điều gì khác.

Từ hôm đó, hắn chỉ đến phòng cô đúng một lần, đưa lại cuốn sách, cây bút, thay bàn mới cho cô. Hắn đặt bút và sách ở đầu đến giờ vẫn ở yên vị trí đó, chẳng dịch chuyển một chút nào.

**冰

Ngày mai là đến lúc quay lại trường lớp, Khương Dao cũng chẳng buồn quan tâm. Chẳng biết tương lai thế nào,

Triệu Minh và Thanh Tuyền có hỏi thăm nhưng cô đều né tránh, chưa trả lời họ, sợ mắc công lại có chuyện không may.

Nhìn bọn họ hào hứng vì sắp được gặp nhau, còn cô thì chẳng có tí động lực nào, kể cả việc ngồi dậy cũng lười biếng, huống chi bước ra khỏi nhà.

Tối đó, hắn đến phòng cô, Khương Dao cũng chẳng chào đón, cứ nằm đó nhắm mặt lại, mặc hắn muốn là gì thì làm, cô đã đủ mệt mỏi rồi, hắn có muốn giết cô, cô cũng cam lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.