"Chẳng lẽ quyển sách này là ba ba anh mang đi? Anh không phải nói ông ấy tiêu thất sao? Có thể hay không... thật ra là đi một cái thế giới khác?" Thâm Bạch suy đoán nói. 
"Tôi vừa rồi cũng nghĩ như vậy." Lâm Uyên nói. 
"... Lão nhân gia ông chẳng phải là một vị dị năng giả còn lợi hại hơn cả A Bá Lợi Tạp sao? Dù sao ông ấy đều mang theo sách đi cùng nga ~" Giọng Thâm Bạch sinh ra một điểm hưng phấn nhỏ. 
"... Mang theo gì đó cũng có thể là di vật..." Lâm Uyên nhíu mi. 
"Phi phi phi ~ đồng ngôn vô kỵ! Đồng ngôn vô kỵ! Loại chuyện này không nên suy đoán lung tung!" Thâm Bạch cắt đứt hắn, sau đó sờ sờ cằm: "Ông ấy chắc là đi qua, quyển sách này không cẩn thận làm mất, hoặc tặng cho người khác, hoặc là lần nào đó không có tiền thì bán đi." 
"Tôi nghĩ loại chuyện này xem như ông ấy có thể làm được, khi còn bé nghe bà ngoại nói qua, lúc còn rất nhỏ ông đã len lén chạy tới trên xe lửa đến thế giới bên ngoài, tựa ở ven đường vẽ chân dung cho người khác kiếm chút tiền làm phí dừng chân, mua lễ vật cho bà ngoại, bất quá lúc sau trở về thì bị người nắm trước chuyện trốn vé, ông liền đem lễ vật cho bà ngoại bán bổ túc vé nhi đồng." Lâm Uyên vẻ mặt lạnh lùng nói, giọng nói có một chút ghét bỏ. 
↑ 
Chỉ có một chút, bất quá bị Thâm Bạch phát hiện. 
A Uyên tựa hồ mỗi khi gặp phải chuyện liên quan ba mình, mới có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-huyen-di-dien/587823/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.