Ngày tiếp theo lúc tỉnh lại, trên mặt Lâm Uyên và Thâm Bạch đều có thêm hai vành mắt đen thùi thật to. 
"Tôi không rõ nha, A Uyên lo lắng thành tích ngủ không được nên có vành thâm còn hiểu được, Thâm Bạch em vi mao cũng có a?" Một tay đem phần điểm tâm hôm nay đưa cho hai người, Diệp Khai không tim không phổi nói ← trấn nhỏ sinh hoạt quả nhiên hoàn toàn chữa khỏi "Chứng sợ hãi Thâm Bạch" cho hắn, thế nên, lại dám chủ động trêu ghẹo Thâm Bạch ~ 
"Đừng nghe hắn, A Uyên anh nhất định không có vấn đề, cuộc thi lần này đề mục em đã xem qua, đều là trong phạm vi chúng ta ôn tập, A Uyên anh nhất định thi đỗ!" Na hồ không nói một chút na hồ, nhìn Diệp Khai liếc mắt, Thâm Bạch nhanh chóng thoải mái nói. 
*** Na hồ không nói một chút na hồ: ý giữa người với người không nên đề cập tới vấn đề riêng tư của người khác, nên nói thì nói, không nên nói thì không nên nói. *** 
Ách... Nguyên lai A Uyên là vào trạng thái trước ngày phát thành tích nên khẩn trương mị? Ngô... A Uyên như vậy cũng rất khả ái nha. 
(p≧w≦q) 
↑ 
Đương nhiên, những lời này tuyệt đối không thể nói ra được! 
"Bất quá, Thâm Bạch bạn học em thành tích tốt như vậy, lẽ nào cũng sẽ ở trước khi phát thành tích khẩn trương sao?" Nói lời này chính là Phùng Mông, hắn chỉ là đơn thuần hiếu kỳ hỏi, ngay sau đó, đại khái nhớ lại năm tháng thanh xuân của mình, hắn lại cảm khái nói: "Năm đó tớ thế nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-huyen-di-dien/587673/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.