*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Ngày thứ hai, Thâm Bạch tỉnh lại, theo thói quen muốn luyện tập "Lý ngư đả đĩnh", mới đúng lúc nhớ lại nơi này là giường Lâm Uyên. Vì vậy, hắn lập tức khéo léo hướng phương hướng Lâm Uyên lăn đi... 
*** Lý ngư đả đĩnh: động tác bật nhảy *** 
Lăn a ~ Lăn a ~ Lại lăn —— 
Thiếu chút nữa từ bên kia giường té xuống?! 
Mở choàng mắt, Thâm Bạch lúc này mới phát hiện Lâm Uyên không ở trên giường. 
Một tay chống đỡ giường ngồi dậy, Thâm Bạch nhìn bốn bề: Ai? Lâm Uyên người đâu? 
Trong phòng không có bất kỳ thanh âm gì, cũng không phải đặc biệt chỉ có căn phòng Lâm Uyên, mà là cả lục phòng, Thâm Bạch liếc nhìn đồng hồ ngủ nhét dưới gối đầu—— thời gian bây giờ là 5 giờ 46 phút rạng sáng. 
Lúc này... Hẳn là còn chưa tới thời gian Lâm Uyên rời giường, Lâm Uyên sẽ đi đâu vậy chứ? 
Thâm Bạch bò dậy. 
Cùng với tầng cao nhất tòa đại lâu nơi mình ngụ bất đồng, nơi này sáng sớm... Hơi nước đậm. 
Trong phòng phảng phất có sương mù, không khí đều bởi vì hơi nước mà trở nên sềnh sệch, lúc hô hấp còn lộ vẻ mùi vị của nước. 
Không khó ngửi, mang theo hương cỏ xanh bờ sông và mùi rong tanh nhàn nhạt. 
Bất quá... Bờ sông sáng sớm đều là như vậy sao? 
Trong phòng có sương, khiến bài biện trong phòng nhìn có chút không rõ, đây, đây... 
Thâm Bạch đứng lên. 
Khi chân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-huyen-di-dien/587637/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.