Là một đứa con trai cũng coi như đã trưởng thành, đương nhiên Tề Lẫm không muốn so đo với một cô gái chưa tròn hai mươi tuổi như Tôn Ái Tích. Cô ta vốn nên đi theo nội dung phim chứ chạy đến trước mặt mình diễu võ giương oai gì chứ, quả thật không có lý mà.
Vì cố gắng hết mức có thể không tiếp xúc với nữ chính, Tề Lẫm tuân theo nguyên lý chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không mà bước qua. Nhưng trước khi đi anh vẫn muốn đóng vai kẻ ác, nghiến răng nghiến lợi nói với Tôn Ái Tích: “Tôi cho cậu biết, Tôn Ái Tích, tôi không phải Âu Dương Khiêm Vũ bị đánh mà còn giúp cô trả nợ. Tôi không phải kiểu người đó, nếu cậu còn làm tôi tức giận thì tôi sẽ không dễ dàng buông ta cậu đâu, tôi nói được thì làm được!”
Bị doạ run người Tôn Ái Tích không biết nói gì, cô là một kiểu người nóng nảy, mỗi lần đắc tội người ta thì mới nhớ ra mình đã làm chuyện ngu xuẩn thế nào. Giờ cô đang có cảm giác này, chủ yếu vì thái độ của Tề Lẫm làm cô quá sợ hãi, làm cô biết rõ rằng mình đã sai. Đợi Tề Lẫm bước qua, cô còn lén nhìn xung quanh, lúc thấy Giản quản gia thì ngoan ngoãn vâng lời, cần khiêm tốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, như một cô gái ngoan hiền.
Nhưng đừng quên, làm sao nhà Âu Dương có thể không có hệ thống bảo an nào chứ, chỉ cần là hành lang, không cần đề cập các camera theo dõi riêng ông chủ bà chủ và các cậu chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-hon-cuoc-hon-nhan-ky-la/1573209/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.