Con người xấu hổ nhất khi nào thì không cần hỏi, chắc chắn là lúc bị phát hiện ngay khi đang nghe lén, hơn nữa còn đi xem lịch sử đen của người ta, với tình cảm tay ba này thì chắc chắn là lịch sử đen rồi. Tề Lẫm há miệng nửa ngày cũng không nặn ra được chữ nào. Nếu anh có thể giải thích thì cũng tốt, nhưng anh không thể giải thích, cũng không giải thích được. Tuy chỉ là đi ngang qua nhưng với cái kiểu cầm nhánh cây nghiêng tai nghe và vẻ mặt mừng thầm thì có muốn há miệng giải thích cũng không còn hiệu quả, trên thực tế anh đang nghe lén. Tôn Ái Tích đối diện thì không quan tâm, và Âu Dương Khiêm Vũ đang khinh bỉ thì phản ứng nhanh nhất, y đi tới trước mặt Tề Lẫm, duỗi tay kéo. Anh lảo đảo một cái ngã vào ngực y, bị đập cho choáng váng. Trong mắt Âu Dương Khiêm Vũ, hiện tại với vẻ ngu ngốc kích động tay không biết để đâu của Tề Lẫm thì khoé miệng y gợi lên một độ cung rất nhỏ mà chính y cũng không nhận ra. Cũng may Âu Dương Khiêm Vũ đã chuẩn bị trước, hai người cũng không bị quán tính làm ngã xuống, Tề Lẫm xoa mũi mình: “Anh làm gì đấy!” Lúc này Tôn Ái Tích và Lữ Duy Kim gần như há hốc, hai người con trai ôm nhau quả thực sắp khiến họ đứng hình. Âu Dương Khiêm Vũ đâu thèm quan tâm ba người họ nghĩ thế nào, một tay kéo Tề Lẫm chuẩn bị rời đi. Dù nóng tính nhưng Lữ Duy Kim phản ứng nhanh, anh giữ Âu Dương Khiêm Vũ lại: “Khiêm Vũ, nói hết rồi hãy đi.” Âu Dương Khiêm Vũ cúi đầu hỏi Tề Lẫm: “Cậu có muốn nói với họ không?” Tề Lẫm ngẩng đầu nghi hoặc lườm anh ta một cái: “…” Tôi không quen họ, sao lại muốn nói? Nam chính à, anh áp chế một kẻ qua đường thế này thì có gì thú vị sao? Thấy Tề Lẫm im lặng, Âu Dương Khiêm Vũ hừ lạnh với hai người đằng sau, nói: “Lữ Duy Kim, cậu vì cái kẻ thần kinh kia mà phản bội tôi, cậu tự về nghĩ lại đi.” Lần thứ hai nghe ngóng đến hai người bạn thân chỉ vì bên thứ ba mà cãi nhau, Tề Lẫm hưng phấn một cách khó hiểu, nhưng hiển nhiên Lữ Duy Kim không muốn cho Tề Lẫm cơ hội hóng chuyện, anh im lặng một lát rồi nói: “Buổi tối tớ sẽ giải thích rõ với cậu, nguyên nhân vì sao tớ lại thế.” Âu Dương Khiêm Vũ nhìn sách bị rơi trên đất, nói với Tề Lẫm: “Dọn rác của cậu, theo tôi đi!” Tự động bỏ qua lời độc miệng của Âu Dương Khiêm Vũ, Tề Lẫm đẩy mạnh anh ta ra, ngồi xuống nhặt sách. Cất kỹ đồ của mình, anh phát hiện Âu Dương Khiêm Vũ không vui, như bị táo bón. Tôn Ái Tích và Lữ Duy Kim đứng đó không biết nên làm gì rồi họ thấy Tề Lẫm thất tha thất thểu đi sau Âu Dương Khiêm Vũ và khuất bóng. Tề Lẫm và Âu Dương Khiêm Vũ đi cạnh hồ, Tề Lẫm thử nói: “Ừm, Âu Dương Khiêm Vũ này, đã tới đường lớn rồi, chúng ta tạm biệt đi.” Âu Dương Khiêm Vũ: “Cậu coi đang quay cổ trang sao mà còn tạm biệt.” Tề Lẫm âm thầm trợn trắng mắt, may mắn anh không biết mình sống trong một bộ phim hiện đại sến súa, nếu không có tư cách gì ghét kẻ qua đường khác biệt như anh, đừng để ý chi tiết có được không vậy? Tề Lẫm nhún nhún vai: “Vậy anh muốn gì, vừa nãy tôi chỉ ở đó đọc sách, không phải cố ý nghe lén.” Phát hiện tình cảm tay ba vừa mới nảy mầm. Anh không dám nói nửa câu sau, nói ra là sẽ chết. Bị Tề Lẫm hỏi vậy, Âu Dương Khiêm Vũ vốn không nghĩ định làm gì Tề Lẫm thì lại chợt loé ra, liếc Tề Lẫm một cái: “Cậu theo dõi tôi? Nếu không sao cậu lại trùng hợp ở đó đọc sách? Tôi nói rồi, cậu có thể thầm mến tôi, nhưng đừng làm ra chuyện lén lút thế, sẽ khiến người ta rất phản cảm!” Đối diện với Âu Dương Khiêm Vũ có năng lực ảo tưởng mạnh mẽ thế này, Tề Lẫm há miệng, một lúc lâu cũng không nói ra được chữ nào, so với việc tìm hết mọi cách giải thích nguyên nhân nghe lén thì không bằng để đối phương cảm thấy mình vẫn thầm mến anh ta, dù sao Âu Dương Khiêm Vũ đã bị cái não của anh ta thuyết phục rồi. Tề Lẫm chợt gật mạnh đầu: “Đúng, đúng vậy không sai. Giờ tôi có thể đi rồi chứ?” Tề Lẫm ngu xuẩn không hề che dấu tình cảm của mình, nghiệm chứng suy đoán của bản thân, Âu Dương Khiêm Vũ mừng thầm, phản cảm về Tôn Ái Tích đã thành hư không, y hiếm khi hào phóng: “Chỉ cần tôi cho phép thì chừng nào cậu cũng có thể thầm mến tôi.” Trong lòng Tề Lẫm điên cuồng hét lên: đã gặp tự kỷ, đã gặp tự đại nhưng chưa thấy tên nào đã tự kỷ còn tự đại, gái trai toàn thế giới đều có thể thích anh, nhưng là người xem phim tôi tuyệt đối không thể đâu. Quả thực là nam chính có tính cách cao ngạo phù hợp với ngòi bút của biên kịch phim thần tượng. Nhưng nam chính à, anh có thể nào nói tới một số đề tài nào không liên quan không, giờ tôi đã đói bụng, muốn đi ăn cơm rồi. Trong ánh nhìn chăm chú và khinh bỉ của Âu Dương Khiêm Vũ, Tề Lẫm bắt đầu cách ra, anh đã đồng ý với Thẩm Tiểu Viên không còn tiếp xúc với anh ta nữa. Nhưng cách hai thước, Âu Dương Khiêm Vũ như có mũi chó mà quay đầu lại: “Đuổi kịp.” Tề Lẫm không thể không nói: “Tôi muốn về ký túc xá để đồ.” Âu Dương Khiêm Vũ vỗ vỗ lá cỏ dính vào vạt áo nói: “Mau cút đi.” Xem ra Âu Dương Khiêm Vũ cũng không phải kẻ không dễ nói chuyện, chỉ cần theo ý anh ta là được. Tề Lẫm mừng thầm, nhanh nhẹn cút để tránh bị Âu Dương Khiêm Vũ gọi lại, anh đi qua khu rừng nhỏ. Chỉ chốc lát sau nhìn thấy con đường nhỏ tới quán cơm, phù, xem ra trí nhớ anh cũng không tệ lắm, cũng biết nhận đường. Năm ngày đại hội sẽ chính thức chấm dứt, ban hai của Tề Lẫm được đứng thứ tư toàn trường, năm nhất ban họ đứng nhất, thành tích rực rỡ, chủ nhiệm khoa rất vui, bạn học cũng phấn chấn. Người duy nhất không thể nói rõ là phấn chấn hay không chính là Tề Lẫm, từ ngày Âu Dương Khiêm Vũ sát cánh đi cùng Tề Lẫm, mỗi ngày nhìn thấy anh Tôn Ái Tích đều phóng tới ánh nhìn oán độc, giống như anh đã làm hại cô ta vậy, đau đầu không thôi. Ngay cả Thẩm Tiểu Viên cũng nhận ra không ổn: “Cậu đã nói lời gì quá đáng với cậu ta à? Sao mỗi ngày đều trừng cậu thế?” Tề Lẫm bất đắc dĩ nhún vai: “Sao tớ biết được, mỗi tháng con gái đều có vài ngày không bình thường á.” Một hot girl đi ngang qua lại chợt dừng lại mỉm cười gật đầu chào họ, nụ cười rất kỳ dị, cô gái à cô trang điểm cũng rất đẹp nha, chỉ là son môi hơi đậm thôi, suýt nữa doạ hai người họ bị rụng tim. Thẩm Tiểu Viên nói: “Cậu hiểu con gái nhỉ.” Tề Lẫm gãi đầu, anh không dễ giải thích mình đã từng là cậu nhóc đi mua thuốc và mua băng mỗi khi bạn gái bị đau bụng hàng tháng. Sau khi đại hội kết thúc, trong lớp ngập tràn không khí học tập, ngay cả Tề Lẫm mỗi ngày chỉ muốn đọc tiểu thuyết võ hiệp cũng không thể không từ bỏ, cấm chỉ mình di chuyển tới khu tiểu thuyết, không thể không bỏ thời gian vùi đầu ôn bài. Lại nói tiếp, đại hội thể thao vào mùa xuân còn chưa quá nóng, nhưng mỗi khi nó đi qua mọi người đều cảm thấy thời tiết bắt đầu nóng lên, Tề Lẫm đã quen nhìn các bạn gái trong lớp mặc váy ngắn, giờ mới nhận ra không khí nóng hơn nhiều. Các bạn trai đều bỏ áo khoác, thay trang phục hè. Tề Lẫm người qua đường A, lại là học sinh bần cùng, áo sơ mi quần jeans là thói quen ăn diện, cũng thể hiện dáng vẻ của một học trò. Còn việc các bạn trai hot boy ăn mặc quần áo đắt tiền như thế nào thì anh không học nổi. Tề Lẫm không hiểu lắm về phong cách của người thế giới này nên anh cũng không chú ý tới nhãn hiệu quần áo mình là bình dân hay là xa xỉ nữa. Xuân qua, hạ đến, cuộc thi cuối kỳ tới gần, nghỉ hè cũng sắp tới. Ôn tập xong, Tề Lẫm nhìn ngày, lại nhìn tới ví tiền, anh chạy xuống tầng lấy thẻ xác định trong thẻ là trống, chỉ nhiều hơn 500 đồng so với trước… 500 đồng… đây là phí sinh hoạt mà mẹ anh gửi tới rồi. Ngực Tề Lẫm xót xa, xem ra anh phải bắt đầu làm thêm vào nghỉ hè. Sau khi trở lại ký túc, Tề Lẫm nói với Thẩm Tiểu Viên về việc làm thêm hè, Thẩm Tiểu Viên nói rằng mình có thể tìm giúp. Từ khi anh mất trí nhớ và trở thành bạn thân, cậu càng ngày càng bình dân hoá, chỉ cần Tề Lẫm không nói những từ được dùng trên internet đời trước thì cậu đều có thể hiểu. Cậu cũng không rõ, vì sao mà một người trước và sau mất trí nhớ lại khác như vậy, thật là tò mò. Rất nhanh, Tề Lẫm chìm vào cơn sóng lớn học tập. Tuy đang ôn tập nhưng những chuyện diễn ra giữa Tôn Ái Tích và Âu Dương Khiêm Vũ vẫn được nêu lên trong diễn đàn, vẫn được người ta nghe ngóng. Tề Lẫm biết gia đình Tôn Ái Tích cũng không giàu có, ban ngày cô lên lớp, tối phải đi làm thêm trong một tiệm cơm tây. Trên góc độ này, Tề Lẫm rất nể cô, dưới áp lực đó còn có thể vừa học vừa làm, nghĩ đến anh còn có mẹ mỗi tháng gửi 500 đồng phí sinh hoạt, coi như là không tồi rồi. Chẳng qua Tề Lẫm không phải nhớ tới Tôn Ái Tích nhiệt tình làm việc thế nào, không phải câu chuyện cảm động vừa học vừa làm chuyên tâm hướng về phía trước vĩ đại ra sao mà là sau khi đại hội thể thao kết thúc, Tôn Ái Tích vẫn tiếp tục làm thêm tại tiệm cơm tây. Phim thần tượng thật rất trùng hợp, một ngày nào đó Âu Dương Khiêm Vũ cùng một thiên kim nhà giàu đang theo đuổi y hẹn ăn cơm bên ngoài, ai biết địa điểm lại ở ngay nhà hàng kia. Nhà hàng đó đã xảy ra chuyện gì? Trong phim “Vườn sao băng” nội dung phát triển như sau: khi đang rót rượu cho khách Tôn Ái Tích bị đồng nghiệp đi ngang qua đụng phải, rồi rượu đỏ bị hất hết lên người khách. Đương nhiên đồng nghiệp xin lỗi cô sau đó nhanh chóng rời đi hiện trường, còn khách thì cô ta giả vờ như chưa nhìn thấy. Đó là do Tôn Ái Tích sơ sẩy, không liên quan nửa phân tiền nào với cô ta cả. Tuy nhiên Tôn Ái Tích đã đánh đổ rượu đỏ lên chiếc áo khoác tây trang đắt tiền của ông khách béo, cô xin lỗi nhưng không làm nên chuyện gì, vị khách không tha thứ, mà mọi người cũng biết tính cách ngay thẳng của Tôn Ái Tích rồi đấy, cãi nhau trực tiếp với khách trong tiệm, đồng thời cũng ảnh hưởng tới các vị khách khác, bao gồm Âu Dương Khiêm Vũ. Thấy Tôn Ái Tích bị bắt nạt, ấm ức như vậy, Âu Dương Khiêm Vũ coi như phung phí mà thanh toán tiền giúp cô. Tôn Ái Tích cảm động không thôi, còn không ngừng nói vài ngày nữa chắc chắn sẽ trả lại tiền cho y! Tuy nhiên mọi người đều biết, nữ chính trong phim chắc chắn sẽ không có tiền, chắc chắn là không thể nào trả bằng tiền mặt được…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]