Bầu không khí lại trở nên căng thẳng, nếu không phải sinh viên bên hội bắt đầu gọi những thí sinh thi đấu tổ tiếp theo thì chắc Tề Lẫm đã bị Âu Dương Khiêm Vũ xách đến một bên tiến hành giáo dục hữu ái. Thật sự thì trong ấn tượng của Tề Lẫm, Âu Dương Khiêm Vũ có ít cảm xúc tiêu cực. 
Xem nhẹ ánh mắt giết người của Âu Dương Khiêm Vũ, Tề Lẫm vẫn có thể tập trung vào mấy bạn học đi thi, ân cần như ong mật đặt bàn đạp cho họ. 
Chu Chân hơi lo lắng khẽ hỏi Tề Lẫm: “Vừa rồi cậu nói vậy, cẩn thận Âu Dương Khiêm Vũ sẽ liên hợp bạn anh ta trả thù cậu.” 
Tề Lẫm ngẩng ngẩng đầu: “Tớ mất trí nhớ, vừa nãy tớ làm gì à?” 
Chu Chân tỏ vẻ: “…” Mất trí nhớ thật sự là một cái cớ vạn năng, cậu bắt đầu nghi ngờ có phải Tề Lẫm thật sự mất trí nhớ hay không rồi. Nhưng sắp tới thời gian thi đấu, Chu Chân cũng không có rảnh lý luận với Tề Lẫm, cậu cố gắng làm nóng người. 
Mà lúc này Tề Lẫm ôm đồ của vài người dự thi đứng một bên, chờ người đằng trước chạy xong lại thay bàn đạp cho bạn học tiếp theo. 
Thi đấu cùng tổ với họ là Âu Dương Khiêm Vũ càng nhìn Tề Lẫm càng thấy ngứa mắt, nhưng y chỉ thờ ơ lạnh nhạt, chưa nói gì. 
Ngược lại Tề Lẫm bị trừng đến mức hơi ngượng ngùng, vì thế học theo nữ chính trong phim Hàn nắm tay cổ động Âu Dương Khiêm Vũ: “Đàn anh, cố lên nha, em biết anh sẽ thắng mà.” 
Chu Chân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-hon-cuoc-hon-nhan-ky-la/1573199/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.