Ra khỏi Đại Tán quan, A Loan lại nhớ cách nay một tháng một thân nàng cô độc dưới ánh trăng sao rời nơi này chạy thẳng đến Trường An. Nhớ lại hùng khí của mình lúc đó khiến cho bi thương trong nội tâm lúc này giảm bớt rất nhiều.
Vỏ đao bên cạnh chạm nhau lách cách. A Loan nén nước mắt, tự mình động viên mình cứng rắn lên. Nàng nghĩ :
“Phải đi mau, đến Trường An mà gặp Giang Tiểu Nhạn. Ta sẽ giết chết chàng rồi sau đó sẽ tự sát, nếu không thì để chàng giết ta bằng như chàng không giết, ta sẽ lao vào bảo kiếm của chàng để kết liễu đời mình, nhưng trước khi ta chết ta phải nói rõ chuyện mười năm trước. Ngàn ngôn vạn ngữ ta phải nói rõ ra, dù chàng chết ta chết cũng phải hiểu được nỗi lòng nhau”.
Nghĩ vậy, mắt nàng lại đẫm lệ, nước mắt ròng ròng rơi lên ngực áo.
Kỷ Quảng Kiệt ở phía trước ngoảnh đầu lại nhìn cười nói :
- Loan muội, trước kia ta cứ cho rằng nàng là một vị nữ hiệp tính tình cương cường hơn cả nam tử. Giờ nhìn thấy thì ra nàng thập phần yếu nhược như nhi nữ thường tình. Côn Lôn phái các ngươi đều là tự mình hù dọa lấy mình mà thôi. Kỳ thực Giang Tiểu Nhạn không phải là nhân vật khó đối phó. Nàng chờ xem đến Trường An không tới mấy ngày, Tiểu Nhạn đến, nàng sẽ thấy ta thu phục hắn bằng cách nào?
A Loan nước mắt vẫn cứ tí tách rơi mà không thèm đáp lời. Kỷ Quảng Kiệt buông lời tâm sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-hiep-con-lon-kiem/2768438/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.