Đi mãi đến sáng hôm sau, trời vẫn mưa chưa dứt, Tiểu Nhạn tìm đến một trấn điếm dùng trà và cơm. Chàng không dám nghỉ lâu vội lên ngựa đi về hướng bắc rồi vòng qua chân núi phía bắc của Tung Sơn đi về hướng tây.
Lúc gần tối đã đến một thị trấn, các ba mươi dặm về hướng đông thành Lạc Dương.
Vì trời không còn sớm nữa, Tiểu Nhạn tìm một khách điếm nghỉ ngơi.
Cả đêm vì sợ Kỷ Quảng Kiệt biết mình đến nơi này mà tìm cách ám toán nên kiếm không rời thân.
Hôm sau, chàng rời khách điếm. Mưa tuy đã dừng nhưng hơi nước từ mặt đất bốc lên mờ mịt khiến không khó nóng bức khó chịu.
Giang Tiểu Nhạn ngồi trên lưng ngựa cởi áo ngắn ra, để lộ một thân hình vạm vỡ tráng kiện, thúc ngựa ra đến đông môn.
Chàng nghĩ thầm: “Kỷ Quảng Kiệt không phải là quan cảo hay đại thần gì, ta biết hắn ở nơi nào mà tìm”.
Chàng bèn dừng ngựa lẩm bẩm: “Tạm thời tìm một tiêu điếm hỏi thưa xem”.
Thế là vừa đi vừa nhìn các điếm phổ hai bên đường, thấy có một tiêu điếm, trên cửa có tấm biển ghi “Thái Bình tiêu điếm viễn cận trứ danh”. Trên bức tường bên cạnh có viết hàng chữ, tuy bị nước mưa làm cho chữ nhèo nhoẹt nhưng ẩn hiện còn xem khá rõ năm chữ “tróc nã Giang Tiểu Nhạn”.
Vừa xem lòng nghĩ: “Ây! Ra tên tiểu tử Kỷ Quảng Kiệt đã ở nơi này”.
Vậy là chàng nhảy xuống ngựa, dẫn ngựa đến trước tiêu điếm đẩy cửa xông vào.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-hiep-con-lon-kiem/2768436/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.