Sau ngày mùng bảy họ lại phải bắt đầu đi làm. Lục Gia Văn quay lại văn phòng luật trả phép, lần đầu tiên anh cảm thấy đi làm giống như xuống mồ, có cảm giác bản thân bị mắc hội chứng nghỉ phép rồi.
Người rơi vào trạng thái tương tự như anh cũng có không ít, đa phần mọi người đều đầu óc lơ mơ và uể oải nên có vẻ anh cũng không cô đơn một mình.
Hiếm có dịp Lục Gia Văn lười biếng trong giờ làm, dùng điện thoại riêng tư nhắn tin cho Phó Khâm Hoàn, "Không muốn đi làm, chán quá đi."
Vốn tưởng chắc chắn Phó Khâm Hoàn đang bận bịu công việc, không rảnh để ý đến anh nhưng kết quả là đối phương trả lời lại anh ngay lập tức, "Anh cũng vậy."
Xem ra hội chứng nghỉ phép không chỉ có mình anh, ngay cả sếp Phó bận trăm công nghìn việc cũng không thoát được.
Vất vả chịu đựng qua một tuần thì trạng thái của mọi người mới dần dần trở lại như bình thường. Thứ hai là Lễ Tình Nhân, Lục Gia Văn mang đến chút socola phát cho các đồng nghiệp, rồi thầm nghĩ trong lòng tối nay phải tạo bất ngờ gì cho đối tượng mới được.
Đây là Lễ Tình Nhân đầu tiên mà hai người họ trải qua cùng nhau, suy xét đến việc hôm sau họ còn phải đi làm thì ra ngoài chơi không thực tế lắm. Lục Gia Văn nghĩ đủ 800 cái phương án nhưng đều cảm thấy không ổn, không phải quê quá thì là tầm thường quá, không có sự mới mẻ.
Rốt cuộc tối nay phải làm gì mới được chứ? Anh chống cằm trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-han-chung-than/902969/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.