Ngày hôm sau, khi ánh nắng gay gắt chiếu vào mi mắt thì Lục Gia Văn mới dần dần tỉnh giấc.
Anh mở mắt quan sát cách bày biện xa lạ của căn phòng với vẻ mờ mịt, mãi một lúc sau mới nhận ra đây không phải là căn phòng dành cho khách mà ngày thường anh vẫn ở mà là phòng ngủ chính của Phó Khâm Hoàn.
Ký ức hoang đường tối hôm qua tràn vào trong đầu như thủy triều, não bộ của Lục Gia Văn đình trệ, anh ôm mặt rồi lặng lẽ cảm thán trong lòng: Uống rượu làm hỏng việc mà!
Phần giường bên cạnh đã trống không, không biết Phó Khâm Hoàn đi đâu rồi. Lục Gia Văn nhìn thoáng qua đồng hồ đã là 10 giờ sáng, anh chống người dậy muốn rời giường.
Anh hơi cử động thì ngay lập tức cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng, giống như là bị xe chèn qua. Nhưng trái lại thì cơ thể sạch sẽ thoải mái, xem ra Phó Khâm Hoàn đã tắm rửa giúp anh.
Lúc Lục Gia Văn xuống giường thì chân mềm nhũn suýt chút nữa lại ngã ngược trở về. Anh đỏ bừng mặt có chút xấu hổ vì đêm tân hôn đến muộn này.
Nghe thấy tiếng động vang lên phía sau lưng, Phó Khâm Hoàn xoay người nhìn anh: "Sao đã dậy rồi? Không ngủ thêm chút nữa à?"
Lục Gia Văn nhìn Phó Khâm Hoàn xuất hiện trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn thì có cảm giác khá mới lạ. Anh cúi người dựa lên quầy bar rồi chống cằm: "Thì ra sếp Phó cũng biết nấu ăn nha."
"Đâu có, vừa mới học." Phó Khâm Hoàn đút cho anh nửa quả cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-han-chung-than/246079/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.